当前位置:首页 > Thể thao

Truyện Sao Mợ Không Về Thăm Cậu Hai

Khoảng độ năm giờ sáng,ệnSaoMợKhôngVềThămCậlịch thi đấu u23 châu a Mận đã đứng ngoài hành lang gọi tôi dậy. Bình thường nếu không phải lên lớp sớm, chắc chắn tôi sẽ ngủ trương thây đến tận trưa. Nhắc đến mới nhớ, không biết giờ này cái lớp C6G của tôi thế nào rồi, khi đi thì vui vẻ hào hứng biết bao nhiêu, khi về lại hay tin thiếu mất một đứa. Có lẽ chỉ trong một đêm, hình ảnh và tên tuổi của tôi đã nổi lềnh bềnh khắp nơi kèm theo dòng thông báo "mất tích". Rồi một tháng, hai tháng hay thậm chí vài năm sau, nếu như tôi vẫn bị mắc kẹt ở đây, mọi thứ liên quan đến tôi đều sẽ chìm dần vào quên lãng.

Cũng may, cũng may là không còn người thân nào ở nhà chờ đợi tôi, tôi cũng chẳng có ai để chờ đợi...

Mận nói cụ Đằng đi làm từ rất sớm, từ khi mặt trời còn chưa mọc, thảo nào tôi thấy trong phòng bớt ngột ngạt hơn hẳn.

Bắt đầu ngày mới với thân phận là mợ hai nhà họ Huỳnh, Mận biểu tôi thay bộ bà ba khác, rồi đưa tôi đi tham quan vòng vòng trong nhà, đợi khi bà hai thức dậy còn bưng trà rót nước. Thật ra trước đó tôi đã được hướng dẫn viên giới thiệu cả rồi, nên là ngoài những chuyện trong kẹt ra, còn chuyện lớn nhỏ nào trong nhà mà tôi không biết nữa đâu.

Tôi biết nhà phú ông giàu nức tiếng cái làng này, ruộng vườn cày cấy cò bay gãy cánh.

Tôi biết phú ông có đến hai người vợ, bà lớn sinh cho ông hai người con là cậu Khải Đằng và cô Cẩm Tú, bà nhỏ vẫn còn khá trẻ, mới mười tám tuổi đã sinh ra cậu út Khải Hoàng. Với bản tính trăng hoa khó bỏ, ông Huỳnh Khởi đã qua lại với con gái của nhà nông dân nghèo và có thêm cậu Thế Hiển, sau này cậu Hiển được nhận về nhà họ Huỳnh làm cậu ba.

Tôi biết trong bốn người con của phú ông, chỉ có cụ Đằng là từng được đi du học ở bên Tây, được định sẵn sẽ về tiếp quản cơ ngơi bề thế của gia đình. Còn cụ Hiển vốn xuất thân nghèo hèn, lại là đứa con ngoài giá thú nên không được nhà họ Huỳnh tôn trọng. Cụ Cẩm Tú tính tình mưa nắng thất thường, suốt ngày chỉ biết lẽo đẽo theo bà hai. Cụ út Khải Hoàng thì đau ốm liên miên, lên chín tuổi cũng chỉ biết nói đôi câu bập bẹ. Sau này, cụ Đằng lấy cụ Sương về làm vợ, tình cảm chưa lâu thì dịch xác sống ập đến. Trước khi qua đời, cụ Sương sinh được cho cụ Đằng một người con trai, cụ Đằng ở vậy nuôi con, đến năm ba mươi lăm tuổi thì bệnh nặng qua đời.

Chậc, tôi biết hết ấy chứ. Nhưng đó là những câu chuyện được người này người kia kể lại, có thể đã được nêm nếm gia vị mặn ngọt chua cay, chung quy thì ở một góc độ nào đó, nó vẫn đúng.

Tôi đứng bên ao sen, đôi mắt đăm chiêu nhìn tia nắng sớm khép nép sau rặng dừa nước. Thật tốt khi biết một sớm mai thức dậy, tôi biết mình vẫn chưa chết.

Để ý hơn một chút, tôi thấy một bé trai ngồi thập thò cạnh bờ ao, nhìn dáng vẻ mảnh khảnh này, đây có lẽ là cậu út nhà phú ông rồi.

"Em là Khải Hoàng đúng không?"



Tôi nhanh nhảu tiến lại gần cậu, hỏi nhỏ.

"Má em đâu? Sao để em ngồi đây một mình vậy?" Thấy cậu không trả lời, tôi ngồi xuống kế bên hỏi tiếp.

分享到:

相关推荐