Kinh doanh

'Tâm sự' của em bé 1 tuổi

字号+ 作者:NEWS 来源:Công nghệ 2025-02-18 22:45:20 我要评论(0)

Điều đầu tiên con muốn gửi gắm đó là con đang cố tìm hiểu xung quanh và quản lý cảm xúc của chính mìlịch âm 2023lịch âm 2023、、

Tâm sự của em bé 1 tuổi - 1

Điều đầu tiên con muốn gửi gắm đó là con đang cố tìm hiểu xung quanh và quản lý cảm xúc của chính mình,âmsựcủaembétuổlịch âm 2023 nhưng các kỹ năng của con vẫn còn rất non nớt nên xin hãy luôn nói thật với con và cho phép con trải qua những cảm xúc chân thật. Nhiều khi con thấy vô cùng hoảng loạn, bối rối vì những gì mình được nghe không giống với những gì mình đang cảm nhận. 

Điển hình là vụ đi tiêm. Trước khi tiêm, bố mẹ, ông bà, bác sĩ, y tá đều bảo con là “tiêm không đau đâu”. Thế là con có chuẩn bị gì đâu, cứ nhởn nhơ chìa đùi ra cho cô y tá tiêm. Ôi thôi, mũi kim chọc vào da đùi vừa đau điếng vừa bất ngờ, con giãy nảy, mọi người cố kìm chặt con lại, con càng đau và bực bội hơn. Kết thúc, mọi người hớn hở ra mặt, còn con thì bất lực toàn tập chỉ biết khóc toáng lên. 

Người lớn lại lao nhao “có đau đâu mà làm nũng thế”, “không sao đâu mà”, “khóc xấu quá các bạn cười kìa”. Đến mẹ thân yêu của con cũng bảo “con trai tiêm có tí có gì đâu mà phải khóc”. Thực sự là có sao đấy mẹ ạ. Con đau nên con muốn được bày tỏ và an ủi. Giá mà ngay từ đầu người lớn thành thật với con rằng tiêm sẽ đau, con sẽ chuẩn bị tinh thần tốt hơn. Giá mà khi tiêm xong mẹ vỗ về và gọi tên đúng cảm xúc của con: “Mẹ biết con tiêm đau, để mẹ ôm con một chút nhé”, con sẽ dễ dàng vượt qua. Giờ cứ mỗi lần đi tiêm con lại rất sợ. Và mọi người gán cho con cái mác “nhát gan”. Buồn ơi là sầu! 

Điều thứ hai, người lớn ơi, cuộc đời đâu phải cái cân tại sao cứ phải sân si vài lạng thịt. Con biết người thân rất yêu thương con nên quan tâm đến cân nặng của con thay đổi thế nào theo từng tuần, rồi stress vì những lúc con mãi không tăng cân hoặc con ốm còn sụt đi mấy lạng.

Thực sự, cân nặng không nói lên được tất cả tình hình sức khoẻ của con đâu ạ. Sẽ có những lúc con chán ăn vì con ốm, con mệt, thức ăn không hợp khẩu vị, con đang mải tập trung vào một thứ khác, hay đơn giản là cơ thể con phát tín hiệu đã đủ no.

Điều đó là hoàn toàn bình thường, xin hãy yên tâm là bản năng sinh tồn của con siêu to khổng lồ, con sẽ không bao giờ để mình bị đói. Vậy nên bố mẹ ông bà đừng quá áp lực trong việc ép con ăn uống để lên cân nhé. Con vui vẻ, bình thường nghĩa là con ổn đấy ạ.

Con cũng dị ứng một loại cân khác nữa là bàn cân so sánh. Con buồn lắm khi bị từ hàng xóm đến gia đình so sánh với bạn Tin, bạn Moon rằng các bạn đã biết đi từ lúc 9, 10 tháng còn con đã một tuổi mà chưa nhúc nhích gì. Con òa khóc khi mình không thích mà cứ bị đặt vào xe tập đi hoặc bị dắt tay để bước đi.

Hình như người lớn có một câu nói nổi tiếng rằng “Đừng bắt con cá leo cây”. Vậy mà sao mọi người không áp dụng với con thế ạ? Con là chính con, có những ưu điểm, nhược điểm với bản đồ phát triển riêng biệt. Con không hề thua kém bạn bè, con đã từng biết lẫy sớm, khả năng vận động tinh của con cũng rất phát triển, chỉ là đúng lúc này cơ thể con chưa đủ cứng cáp, kỹ năng bước đi của con chưa đủ điêu luyện nên con chưa tự tin để đi. Hãy cho con thêm chút thời gian nhé ạ!

Lời tâm sự cuối cùng, dành cho bố mẹ yêu quý của con. Con không cố tình nghe lỏm đâu, nhưng những lúc có mặt con, bố mẹ vẫn căng thẳng bàn bạc chuyện kiếm tiền, rằng phải cố gắng tăng thu nhập và tích lũy để mua cho con những đồ dùng xịn nhất, sau này cho con đi học trường tốt nhất. Con rất cảm kích sự lo lắng của bố mẹ, nhưng bố mẹ ơi nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng lao lực quá. Tài chính không quyết định tất cả hạnh phúc của con đâu ạ. 

Hôm nọ bố mua cho con bộ đồ chơi rõ đắt tiền nhưng con không thích thú bằng cái hộp các tông bố đục những lỗ to, lỗ nhỏ để hai bố con cùng chơi ú òa. Mẹ cũng đừng mua "sữa xịn" hay nhập khẩu gì đó nữa, tốn tiền lắm, vị nó không thể sánh bằng sữa mẹ mà ti mẹ lại ôm ấp tình cảm nữa chứ. Sau này lớn lên con cũng không muốn vì áp lực học phí cho con mà bố mẹ tăng giờ làm, giảm giờ chơi với con. Không học nào bằng học từ bố mẹ, được cùng bố mẹ trải nghiệm cuộc sống đâu ạ. Với con, món quà quý nhất là thời gian chất lượng bên bố mẹ khi bố mẹ không dùng điện thoại, ipad, nếu được bố mẹ đưa con ra ngoài thiên nhiên khám phá nữa thì tuyệt vời!

Con xin dừng tâm thư tại đây. Ngoài những ưu tư như trên thì phần lớn thời gian con vẫn luôn vui vẻ, con sẽ tận hưởng tuổi mới thật nhiều. Con cám ơn gia đình thân yêu đã đồng hành với con trong 365 ngày đáng nhớ vừa qua!

Theo Dân Trí

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读

Trong đầu cô hiện lên vô số các tin tức hình sự, cái gì mà "Nam thanh niên níu kéo không được nên đâm chết bạn gái" các thứ, lại càng sợ chết khiếp. Năm nay cô mới có 19 tuổi, vừa mới bước vào cuộc sống đại học tươi đẹp, thật sự không muốn đánh mất trong tay một tên con trai khốn kiếp như thế đâu!

Vì thế Trần Hiểu Nhu nghĩ ra một cách. Cô là sinh viên khoa mỹ thuật, nghỉ hè mỗi năm khoa mỹ thuật đều có thông lệ cho sinh viên đi sưu tầm tự do, Trần Hiểu Nhu nói với bố mẹ muốn về nông thôn vẽ, dù sao chú của cô cũng ở nông thôn, nhân tiện đi thăm chú luôn.

Nơi chú của Hiểu Nhu sống có thể nói là khỉ ho cò gáy, không những ở vị trí hẻo lánh khiến tên khốn kia tuyệt đối không tìm được, mà hơn nữa phong cảnh cũng tuyệt đẹp, là một nơi tránh nóng hoàn hảo.

Nhưng mà đối mặt với con đường đá sỏi gồ ghề, lồi lõm này, Trần Hiểu Nhu bắt đầu thấy có chút hối hận.

Đường núi gập ghềnh khó đi nên xe bus chỉ chạy đến giữa sườn núi, trời sắp tối rồi mà chú cô vẫn chưa đến đón, dù chỉ là tiếng lá cây bị gió thổi cũng khiến cô sởn tóc gáy.

Mười lăm phút nữa trôi qua, rốt cuộc Trần Hiểu Nhu cũng trông thấy một chiếc xe tải quen thuộc từ xa đi tới.

"Lên đi." Người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi mở cửa xe, đứng tránh sang bên cho cô gái nhỏ lên xe. Trần Hiểu Nhu trèo lên xe nhỏ giọng gọi "Chú ạ", người đàn ông trầm mặc gật gật đầu.

Chú của Trần Hiểu Nhu tên là Trần Nguy Nga, người cũng như tên, là một người đàn ông khỏe mạnh, cao lớn, toàn thân đều là cơ bắp, nhìn qua như có thể một quyền đánh chết hổ.

Đây cũng là nguyên nhân đầu tiên Trần Hiểu Nhu muốn về nông thôn, nhỡ đâu tên khốn kia theo được tới nơi này, có chú cô ở đây thì tên bạn trai cũ kia cũng chỉ là một con gà bệnh, một ngón tay của chú cô cũng có thể bóp chết anh ta.

Rõ ràng là Trần Nguy Nga vừa mới làm đồng xong, lúc này toàn thân trên đang để trần, hàng năm lao động phơi nắng ngoài trời đã khiến cho làn da của chú cô biến thành màu nâu khỏe mạnh, mồ hôi chảy thành dòng, trượt qua những khối cơ bắp rắn chắc, làm cho làn da bánh mật của hắn như phủ một tầng ánh sáng, trong khoang xe nhỏ hẹp tràn ngập hơi thở của giống đực, Trần Hiểu Nhu hơi đỏ mặt mà cúi đầu.

Thật ra làm gì có chuyện Trần Hiểu Nhu chưa từng thấy con trai cởi trần, chỉ là cơ thể của mấy thanh niên đó làm sao có thể so sánh với chú cô được. Lúc Trần Hiểu Nhu lén lút đánh giá chú mình thì người chú của cô cũng đang đánh giá cô.

Hôm nay cô gái nhỏ mặc một cái váy hai dây trắng thuần, bộ váy ôm lấy cơ thể vẽ ra cái eo thon nhỏ có thể ôm gọn bằng một tay, nhưng trước ngực thì lại căng phồng đầy đặn, lúc này cô đang cúi đầu, nhìn từ cằm cô xuống có thể thấp thoáng thấy một cái khe sâu, làm Trần Nguy Nga không nhịn được mà nuốt nước bọt.

Vợ hắn chê hắn thô lỗ, đã ly hôn và mang theo con đi từ nhiều năm trước. Ngần ấy năm tuy vẫn luôn độc thân nhưng cũng không có chuyện hắn thủ thân như ngọc.

Hắn có đi chơi gái, người thân và bạn bè cũng có giới thiệu cho hắn một vài đối tượng, ở trong thôn lại càng có không ít những người đàn bà lẳng lơ thông đồng với hắn.

Hắn có "tiền vốn" nên không phải cái lồn nào cũng có thể xứng đôi với hắn. Vợ trước của hắn luôn ghét bỏ hắn vì hắn quá lớn, không muốn cho hắn đụ, lần nào cũng chỉ mới vào đã kêu đau ầm ĩ khiến cho hứng thú của cả hai bay sạch. Mà những người đàn bà chịu nuốt cái dương vật lớn của hắn không phải là đĩ điếm thì cũng là đàn bà đã có con, lỗ lồn rộng đến mức có thể nhét vừa quả bóng nên những lần hắn có thể chơi đã chẳng được mấy lần. Nhất là nửa năm nay hắn bận công việc chưa được chạm vào đàn bà lần nào, giờ chợt thấy một cô gái nhỏ non nớt, Trần Nguy Nga khó tránh được mà ngứa ngáy trong lòng, phía dưới đang rục rịch ngẩng đầu.

Chỉ là dù sao cô gái nhỏ này cũng là cháu gái của mình, Trần Nguy Nga ý dâm trong lòng một lúc rồi thôi, vội vàng dời mắt đi chỗ khác, không dám nghĩ nhiều, chuyên tâm lái xe.

Xe tải xóc nảy trên đường núi nửa tiếng, lúc về đến nhà trời đã tối hẳn.

"Cháu tới đột ngột quá nên điều hòa trong phòng khách chưa kịp sửa, giường cũng chưa dọn. Đêm nay cháu cứ ngủ ở phòng chú, cháu ngủ trên giường, chú ngủ dưới sàn." Trần Nguy Nga mang hành lý của cô gái nhỏ vào phòng mình, thuận miệng giải thích.

Hai người đều đã mệt mỏi cả ngày nên cơm tối ăn qua loa môt chút là xong.

"Ăn xong thì đi tắm rửa đi, chú đi rửa bát." Trần Nguy Nga nhanh nhẹn dọn dẹp bát đũa, giục cô bé đi tẩy rửa tro bụi và mồ hôi đi đường cả ngày.

Trần Hiểu Nhu vâng dạ rồi chạy về phòng lấy quần áo đi tắm.

Đợi đến khi Trần Nguy Nga rửa xong bát đũa thì trong phòng vệ sinh đã vang lên tiếng nước. Đột nhiên hắn nhớ ra mình quên nhắc cháu gái là khóa cửa nhà vệ sinh đã hỏng từ tháng trước, bên trong có tảng đã dùng để chặn cửa.

Trần Nguy Nga đang định gõ cửa nhắc nhở cô thì trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh khe ngực sâu hun hút lúc ở trên xe chiều nay, ngay lập tức hắn nóng bừng cả người, bàn tay vốn định gõ cửa lại ma xui quỷ khiến mà di chuyển về phía tay cầm, nhẹ nhàng đẩy ra.

Quả nhiên cửa phòng vệ sinh không khóa, Trần Nguy Nga đẩy ra một khe nhỏ, ngừng thở ghé mắt vào tìm kiếm.

" alt="Truyện Cháu Gái Thành Phố Và Người Chú Nông Thôn" width="90" height="59"/>

Truyện Cháu Gái Thành Phố Và Người Chú Nông Thôn

Xử lý tiếng nói tiếng Việt là bài toán khó trong nghiên cứu và phát triển AI tại Việt Nam. Trong nhiều năm qua, bài toán này được đưa vào đề thi của VLSP nhằm kết nối các nhóm chuyên gia của doanh nghiệp, trường đại học và viện nghiên cứu, chia sẻ kinh nghiệm và tìm ra giải pháp tốt nhất trong lĩnh vực xử lý ngôn ngữ tự nhiên và giọng nói tiếng Việt.

VLSP 2019 được phát động từ đầu tháng 9, có 4 hạng mục: Hate Speech Detection on Social Networks (Nhận diện các nội dụng tiêu cực, độc hại trên mạng xã hội), Vietnamese dependency parsing (Phân tích cấu trúc tiếng Việt); Automatic Speech Recognition (Nhận dạng tiếng nói); Text To Speech (Tổng hợp tiếng nói).

Về đề thi Text to Speech, tập dữ liệu huấn luyện gồm 15.000 đoạn ghi âm giọng miền Nam (tổng thời gian 23 giờ) và gần 1000 đoạn ghi âm giọng miền Bắc (tổng thời gian 45 phút). Sau đó, ban tổ chức gửi cho các đội thi 60 câu văn bản cho mỗi giọng; mô hình AI của các đội thi phải sinh ra file âm thanh những câu đó. Kết quả này được gửi ngẫu nhiên cho 24 người, những người này sẽ chấm điểm dựa trên chất lượng giọng nói và mức độ tự nhiên của file âm thanh.

Điểm khó nhất của đề thi này là là dữ liệu đầu vào khá nhiễu, các đội thi cần lọc sạch dữ liệu để training tốt nhất cho mô hình AI. Tuy nhiên, thời gian xử lý dữ liệu chỉ có 2 tuần khiến cho nhiều đội thi gặp trở ngại. “Team Zalo đã sáng tạo ra giải pháp chuẩn hóa dữ liệu ban đầu hoàn toàn tự động, đây cũng là điểm nổi trội hơn so với các đội thi khác” - ông Nguyễn Quốc Bảo, Lead Scientist của Zalo chia sẻ.

" alt="Zalo đạt giải nhất cuộc thi trí tuệ nhân tạo về xử lý ngôn ngữ tự nhiên và tiếng nói" width="90" height="59"/>

Zalo đạt giải nhất cuộc thi trí tuệ nhân tạo về xử lý ngôn ngữ tự nhiên và tiếng nói