Ấy nhưng sự thật lại không phải như vậy. Bây giờ, cô Ba Kia nghèo rớt mồng tơi. Và, suốt 16 năm qua, bà Điệp không nhận một đồng lương nào từ việc chăm sóc, nuôi bệnh cô Ba. Bà làm việc ấy chỉ vì thương cô Ba không nơi nương tựa lúc cuối đời.
Bà Điệp chia sẻ: “16 năm trước, tôi đến chung cư để chăm sóc cô con dâu bị tai biến của cô Ba Kia. Tôi không hề được thuê đến để nuôi bệnh cô Ba. Không ai trả lương cho tôi để làm việc đó cả”.
“Nhưng khi đến đây, tôi thấy cô Ba không có ai chăm lo. Tôi thương quá, tự nguyện chăm sóc cho cô luôn. Giúp được gì cho cô ấy thì giúp, chứ lấy tiền, cô Ba lấy đâu ra mà trả”, bà Điệp nói thêm.
Trước đó, bà Điệp chưa từng nghĩ sẽ đi làm nghề giúp việc cho người ta. Ngoài quê, bà có ruộng vườn thênh thang để canh tác. Thế nhưng khi quê nhà lên cơn sốt nuôi tôm sú, bà cũng đổ vốn, lao theo.
Cuối cùng, chuyện làm ăn của bà thua lỗ. Tiền, vàng trôi theo mấy mùa tôm thất bát, bà ly hương vào TP.HCM làm nghề giúp việc. Tại bệnh viện, bà gặp cháu nội của cô Ba Kia tìm người chăm sóc mẹ ruột mình đang bị tai biến.
“Giúp đến khi sức khỏe còn cho phép”
Bà Điệp nghĩ “chỉ có thể vào gia đình người ta, ăn cơm của người ta thì mới bảo toàn được những đồng lương mình kiếm được”. Thế nên, bà đồng ý đến căn chung cư ọp ẹp, tối tăm, chất đầy những vật dụng không còn giá trị chăm người bệnh với số tiền lương ít ỏi.
Để có không gian tốt hơn cho người bệnh, bà Điệp tự tay dọn dẹp, sắp xếp lại đống đồ cũ nát. Bà mua giường, chiếu, chăn màn mới cho cô Ba Kia và người con dâu của cô nằm.
Mỗi ngày, xen kẽ việc chăm sóc, thuốc thang cho người bệnh, bà Điệp dành phần thời gian còn lại của mình chăm lo việc ăn uống cho cô Ba Kia. Bà cũng cố gắng trò chuyện, tâm sự với cô Ba để cụ bà vơi bớt cảm giác trống vắng.
Bỗng một ngày, người cháu nội của cô Ba Kia bặt vô âm tín. Ba người phụ nữ vốn chỉ trông chờ vào số tiền ít ỏi hàng tháng từ người này gửi phút chốc lao đao. Không thể bỏ rơi 2 con người không còn nơi nương tựa, bà Điệp ở lại, bỏ tiền túi nuôi cơm.
Để cầm cự, cô Ba Kia nhờ bà Điệp gọi thợ, chia căn nhà của mình làm 2. Một nửa cô Ba cho thuê lấy tiền trang trải. Góc nhỏ còn lại, bà dành làm nơi để kê 2 chiếc giường cho mình và đứa con dâu chỉ nằm một chỗ dưỡng bệnh.
Bà Điệp chia sẻ: “Tôi nghe nói cậu cháu nội của cô Ba Kia làm ăn thua lỗ rồi bỏ đi biệt tích. 5 năm nay, cậu ấy không tin tức gì. May mà tôi liên lạc được chị gái của cậu này đang ở nước ngoài. Biết tình hình như vậy, hàng tháng cô ấy gửi về 6 triệu đồng để trả lương tôi chăm sóc cho mẹ của mình”.
Sau nhiều năm gắn bó, cùng nhau vượt qua khó khăn, cô Ba Kia thương yêu, tin tưởng bà Điệp như người trong nhà. Khi được hỏi, bà rưng rưng nước mắt nói rằng, nếu không có lòng tốt của bà Điệp, không biết những năm tháng cuối đời của mình và đứa con dâu sẽ về đâu.
Trong khi đó, bà Điệp cũng xót xa trước cảnh tình của 2 người phụ nữ cô quạnh. Thế nên, ngay khi con cái thành đạt, có thể về quê hưởng già, bà vẫn không nỡ rời bỏ căn chung cư cũ cùng 2 người phụ nữ đáng thương.
Bà Điệp chia sẻ: “Bây giờ, các con tôi đều thành đạt, có cửa nhà, công ty riêng. Chúng không muốn tôi vất vả nữa. Chúng muốn tôi về quê, nhất là bây giờ chồng tôi lại bị đau cột sống”.
“Thế nhưng, khi đến đây thăm tôi, thấy hoàn cảnh cô Ba Kia và cô con dâu như thế, chồng, các con tôi không đành lòng kêu tôi về nữa. Ông và các con tôi đều đồng ý để tôi ở lại chăm sóc 2 người. Phần tôi, tôi sẽ chăm sóc 2 người cho đến khi nào sức khỏe của mình còn cho phép”, bà Điệp khẳng định.
Tuy vậy, để tròn đạo hiếu với mẹ già, tình nghĩa vợ chồng, mỗi năm vào dịp lễ Tết, bà Điệp đều rời TP.HCM về quê thăm gia đình. Vào những ngày này, bà bỏ tiền túi để thuê người khác đến chăm sóc cô Ba Kia và con dâu của cô.
Tiền chăm 2 người này/ngày nhiều khi còn đắt gấp đôi một ngày lương của bà Điệp. Nhưng bà chưa bao giờ suy nghĩ về chuyện này.
Điều bà lo lắng là cô Ba sẽ không vui. “Tôi ở với cô đã lâu nên hiểu được tâm tính của cô để biết cách chiều. Tôi sợ người khác chưa quen, cô không chịu và sẽ buồn”, bà Điệp chia sẻ.
Bài, ảnh: Hà Nguyễn
Phút ấy, cô gái đã có quyết định cho mình: dừng lại một mối quan hệ mà ở đó cô không cảm nhận được sự quan tâm xứng đáng với tên gọi, là người thương.
Khi nghe cô người yêu nói chia tay, anh ta không nhận ra nguyên nhân sâu xa, tưởng đâu chỉ vì chuyện trò chơi hôm bữa mà làm quá. Chỉ có cô mới biết, cú búng vào mũi không nương tay của người yêu chính là giọt nước tràn ly. Là một cú búng tay phản tỉnh.
Tôi xem, thương cô gái nhân vật chính và cũng mừng vì cô đã kịp nhận ra, mạnh dạn đi đến quyết định rời đi.
Con lừa trên hành trình cùng người chủ tham lam đã chở chuyên quá nặng những thứ anh ta bỏ lên lưng, đến khi chỉ một chiếc áo nữa cũng là quá sức chịu đựng. Câu chuyện con lừa và chiếc áo nhắc nhở về giới hạn của con người trong nhiều thứ, trong đó có mối quan hệ thân-gần với người thân thương.
Có đôi khi, ta cứ nghĩ rằng, họ là người thân, người thương của ta nên ta muốn đối xử kiểu gì cũng được. Đôi khi, nhân danh cha mẹ, ta chèn ép, áp đặt, bắt buộc con mình phải làm theo “kịch bản” của mình, tự mặc vào hành vi quản thúc ấy là “có hiếu”. Hiếu thực ra phải hai chiều. Khi ta chăm sóc, dạy dỗ đúng mực, tôn trọng, lắng nghe, hiểu và thương con trong tinh thần cởi mở, định hướng đúng… thì con cái mới gần gũi, chia sẻ với ta. Chúng mới kính trọng và dành cho ta sự thương yêu tự nguyện.
Mỗi người là một thực thể độc lập và cần được tôn trọng, họ chỉ phát triển đúng hướng, cao nhất khi có một môi trường tương ứng, sự chăm sóc phù hợp.
Trong tình yêu, mối quan hệ vợ chồng cũng vậy. Tất cả đều cần những khoảng cách an toàn, cần cùng nhau vun vén. Khi một bên chăm, bên kia thờ ơ hoặc mặc sức sử dụng thành quả từ một bên xây dựng thì không thể lâu bền. Không ai có thể chịu đựng ta mãi nếu ta và họ đầy trái nghịch, thiếu chăm sóc, nghèo thương yêu.
Trong xã hội vật chất, con người không thiếu ăn thiếu mặc nhưng vẫn đói yêu thương. Không quan tâm đúng, đủ đến con cái, bạn đời, người yêu. Không tinh tế nhận ra những điều người kia thích, không thích để điều chỉnh, cùng hòa hợp trong một gạch nối, một mắt xích yêu thương thì sớm muộn gì cũng bị bẻ gãy, bởi chính người trong cuộc.
Có đôi khi ta là tác nhân chính của một cuộc đổ vỡ nhưng lại không nhận ra. Vì ta quá tự tin. Hoặc ta chưa bao giờ nhìn vào mối quan hệ đó một cách nghiêm túc. Khi chọn sống với một đối tác, là người thương, chắc chắn ta cần có những thay đổi theo hướng hòa hợp, cùng nhau. Ta không thể ích kỷ bảo rằng, tính tôi vậy, tôi thích vậy… Rồi ai cũng cố chấp với cái muốn, cái thích của mình, đương nhiên sẽ tạo một lực đẩy.
Thu xếp lòng mình để nghiêm túc bước vào một mối quan hệ, nghiêm túc cùng dựng xây thì ta mới có thể có an bình, hạnh phúc trong gạch nối yêu thương ấy.
Khi có con, bố mẹ phải “tu” (sửa) bớt những sở thích, thói quen không tốt, không còn phù hợp trước đó; khi có người yêu, có vợ/ chồng rồi ta cũng “tu” để cùng đi với nhau, cùng vui. Đừng thả trôi cảm xúc của bạn đời, người thương. Đừng bỏ đói yêu thương. Bởi đó là cách ta giết chết yêu thương, làm rạn nứt, đổ vỡ một mối quan hệ.
Nếu không thay đổi, dù có thêm bao nhiêu người nữa đến bên đời ta, họ cũng sẽ rời đi như ta đã từng đánh mất những mối quan hệ trước đó mà thôi.