Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Ấy vậy mà anh lại phụ chị. Hàng ngàn mũi kim đâm vào tim khi một ngày, chị nhận cuộc điện thoại từ một cô gái lạ yêu cầu chị buông tha cho anh. Chị quay cuồng, điên loạn, bao nhiêu tin yêu vụn vỡ, như người mất phương hướng, chị chới với trong lời giải thích qua quýt của anh “chắc ai đó cố tình chọc phá cho vui”. Vui đâu chẳng thấy, chỉ thấy chị thần kinh bấn loạn, chẳng tha thiết cuộc sống chung quanh. Trong giây phút ấy, chị nghĩ đến mẹ chồng, người phụ nữ quyền lực trong gia đình. Anh rất nghe lời bà, cái uy của bà bao giờ cũng hiệu nghiệm.
Chị hy vọng bằng tình yêu dành cho con cái và kinh nghiệm của bà, chị sẽ có một điểm tựa vững chắc. Chị thấp thỏm hy vọng như đã tìm ra được chiếc phao cứu lấy cái hạnh phúc đang chới với giữa dòng. Bà sẽ là người ném chiếc phao ấy, sẽ trở thành một đồng minh tuyệt vời bên chị. Thế nhưng, chị nói chưa tròn câu, bà đã mắng sa sả, đàn bà cứ hay ghen bóng ghen gió, đa nghi cho lắm để rồi làm khổ chồng con, bằng chứng đâu mà bảo nó ngoại tình.
Con cái nhà này đứa nào cũng có gien của bố nó, chung thủy, tử tế với vợ con, đừng có mà nghĩ vớ nghĩ vẩn. Ừ thì chị không có bằng chứng, nhưng còn cuộc gọi nửa van xin nửa thách thức kia thì sao? Bà gạt phăng, chị thất vọng não nề khi mẹ chồng không một lời an ủi, sẻ chia, còn trách mắng. Ấm ức, chị oán luôn cả mẹ chồng. Trong cơn uất ức, ghen tuông, chị quyết làm cho cả nhà chồng sáng mắt.
Những cuộc điện thoại cứ đều đặn gọi đến như thách thức sự chịu đựng của chị. Chị bỏ bê công việc, âm thầm theo dõi chồng. Đến một ngày, tim chị như ngừng đập khi xe anh dừng trước cổng ngôi nhà xa lạ, một bóng hồng mỉm cười tươi tắn bước ra, rồi họ nhanh chóng lao vút đi. Chị vội vã bám theo, không còn gì nghi ngờ khi cả hai dừng chân tại khách sạn. Chị chạy bổ tới kéo áo kẻ phụ bạc, cho anh một bạt tai rồi bỏ ra về. Nỗi đau, nỗi oán hận dâng cuồn cuộn trong huyết quản.
![]() |
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet |
Vừa về đến nhà, chị xé đôi chiếc áo trắng tinh tươm mà chị mới mua cho anh hôm qua, quấn lên đầu đứa con gái lên năm, rồi nói người giúp việc đưa con sang bên nội báo tin “ba nó chết rồi”. Con gái òa khóc nức nở, giọng chị lạnh lùng, dứt khoát. Bà mẹ chồng chị ngã khuỵu, mếu máo kêu trời than đất, khi nghe đứa cháu nội báo tin. Ông cụ cũng đứng chết trân.
Chị người làm bối rối đỡ lấy bà, kể lại sự việc. Dù ông bà có năn nỉ thế nào, chị vẫn không cho phép con gái gỡ chiếc “khăn tang” xuống, chị đem cả sinh mạng của mình ra đe dọa nếu một ai gỡ xuống. Chị còn bắt con gái đội chiếc khăn ấy ra đứng trước cổng chờ anh về, mặc bao ánh mắt hiếu kỳ dòm ngó.
Trong cơn ghen hận ngút ngàn, chị đánh mất hình ảnh của mình, đánh mất tất cả tình cảm của những người thân yêu dành cho chị. Sau ngày ấy, gia đình chị luôn sống trong mâu thuẫn, cãi vã, nhà chồng và con dâu không còn thân thiện. Hai bên sui gia cũng chẳng thèm nhìn mặt nhau. Chồng chị vốn là người có lỗi, nhưng chẳng ai bận tâm đến cái lỗi của anh, tất cả quay sang quy chụp hành động nông nổi của chị. Với họ đó là sự xúc phạm, coi thường, gây nên tổn thương sâu sắc không ai chấp nhận được.
Ghen có năm bảy đường ghen, nhưng dễ thường người ta chỉ ghen theo bản năng, bởi khi cơn ghen dâng lên đến tận não thì mấy ai còn đủ tỉnh táo để nghĩ suy, kiềm chế. Họ cứ vậy để cho cơn ghen lấn át lý trí dẫn lối đưa đường, xô đẩy họ từ bế tắc này sang đỉnh bế tắc nọ. Thực tế ghen đến mất chồng xưa nay không hiếm, nhưng chọn cách ghen kết hợp với trả đũa nhà chồng chỉ vì không được hậu thuẫn như chị thì đúng là “ghen độc”, “ghen lạ”.
Điều đáng buồn là chị không chỉ mất chồng mà còn đánh mất luôn hình ảnh của mình, bởi sau câu chuyện, người ta sẵn sàng tha thứ cho một ông chồng phản bội, nhưng lại không thể chấp nhận hình ảnh một nàng dâu "ghê gớm". Cũng không một ai thông cảm cho chị, để hiểu rằng giá như lúc ấy chị được mẹ chồng chia sẻ, động viên, thì đâu đến nỗi.
(Theo Phunuonline)" alt=""/>Ghen 'độc'Chẳng bao giờ tôi nghĩ sẽ có một ngày mình lại ngồi viết tâm sự lên đây. Nhưng quả thật trong lòng tôi thì đắng chát, uất nghẹn song lại không thể chia sẻ được với ai. Bởi vì nếu chia sẻ với bạn bè, người thân, họ sẽ vừa lo lắng cho tôi vừa chắc chắn nói tôi ngu dốt đội vợ lên đầu rồi bị vợ cắm sừng. Do đó, tôi xin giấu tên và viết tâm sự khó nói của mình lên đây.
Tôi và vợ kết hôn đến nay cũng đã được 2 năm. Hiện tại chúng tôi chưa có em bé. Phần vì vợ tôi bảo vẫn còn trẻ nên chưa muốn có bầu. Phần vì vợ chồng mới cưới nên cô ấy muốn tung tăng thêm. Tôi thì chiều vợ và thấy vợ nói cũng có lý nên tôi cũng vui vẻ ủng hộ.
Tôi đến với vợ khi cô ấy đang trải qua những phút giây bị bỏ rơi đau đớn của tình đầu. Tình đầu của cô ấy đi nước ngoài, nên không muốn cô ấy đợi chờ nữa. Cô ấy đã quá sốc và buồn mà đi lang thang buổi tối. Chính vợ tôi đã tự lao vào xe máy của tôi khi tôi đang đi đường. Tôi đã phải đưa cô ấy vào bệnh viện sau cú tông xe. Từ đó, chúng tôi chính thức quen biết nhau.
![]() |
Tôi đến với vợ khi cô ấy đang trải qua những phút giây bị bỏ rơi đau đớn của tình đầu (Ảnh minh họa) |
Vì vợ tôi là người phụ nữ rất kín đáo, dịu dàng, sống nội tâm nên ngay từ ngày đầu gặp dù em không xinh đẹp nhưng tôi luôn bị em cuốn hút. Tôi quyết định yêu em trong đơn phương. Biết tình cảm tôi dành cho, em cũng không phản đối hay đón nhận. Cho tới 1 ngày, bạn trai em thông báo rằng, anh ta đã sang Nga và yêu một cô gái khác bên đó thì cô ấy dường như không thể chịu nổi tin sốc này. Cô ấy đã hỏi tôi có yêu cô ấy không? Nếu có yêu thì phải làm đám cưới gấp.
Tôi làm đám cưới với em nhanh chóng trong hoàn cảnh đó. Tôi vừa hạnh phúc vì có được em nhưng cũng vừa lo lắng không biết tình cảm của em dành cho tôi như nào. Nhưng sau đó, tôi yên tâm và hạnh phúc toàn tập khi em đã coi tôi là người đàn ông của mình. Em còn chăm lo cho tôi hàng ngày rất chu đáo. Chính vì thế, tôi nghĩ em đã toàn tâm toàn ý chăm lo cho gia đình, cho chồng mà quên đi mối tình kia. Tôi không ngờ, trong lòng vợ tôi vẫn luôn yêu người đàn ông ấy.
Vợ tôi kết hôn đã 2 năm mà chẳng muốn có bầu với tôi là muốn có cơ hội nghe ngóng để tái hợp với người cũ. Và quả đúng như vậy. Sau 2 năm chia tay, mới đây có được liên lạc lại với người yêu cũ, vợ tôi lại tức tốc quay trở lại với anh ta. Anh ta nói muốn vợ tôi cùng qua bên ấy sống và làm việc rồi sau đó sẽ kết hôn.
Tối đầu tuần vừa rồi, khi tôi đang nằm xem ti vi thì vợ tôi thậm thụt đi ra. Trên tay cô ấy là tờ đơn ly hôn em đã ký. Em bảo: “Vợ chồng mình ly hôn anh nha”. Tôi chết đứng khi thấy vợ như vậy. Tôi hỏi em: “Lý do tại sao?”. Em nói: “Em đã lừa anh chưa có em bé vội 2 năm nay chỉ để có cơ hội quay về bên anh ấy. Giờ anh ấy đã nhận ra sai lầm của mình và muốn quay lại cũng như đón em sang bên ấy. 2 năm qua em chưa bao giờ quên tình cũ của em. Xin anh tha lỗi cho em nhé”.
![]() |
Tôi sẽ trả thù vợ để vợ tôi dù có ở bên tình cũ cũng không thể thoát được tôi (Ảnh minh họa) |
Nghe những lời vợ vừa thú nhận mà tôi nổi điên. Bao uất nghẹn khiến tôi không nói được thành lời. Thì ra bao lâu nay cô ấy luôn lừa tôi. Thật là 1 cú lừa ngoạn mục quá đi mà. Bị vợ xỏ mũi như thế, nên tôi đang nhất quyết không ly hôn với vợ.
Tôi sẽ trả thù vợ để vợ tôi dù có ở bên tình cũ cũng không thể thoát được tôi, không thể dễ dàng ra khỏi cuộc đời tôi. Nhưng có lúc tôi nghĩ lại thấy vừa căm hận vừa thương vợ. Tôi có nên trả thù vợ không?
(Theo ĐSPL)
" alt=""/>Cú “chơi xỏ” và lừa chồng ly hôn ngoạn mục của vợNhưng ngay sau đấy, chị bảo, đàn bà cứ nghĩ rằng cần se sua chưng diện, xong rồi đàn ông sẽ ngắm nhìn, chị em xung quanh phải thầm lén trầm trồ. Bỏ cả buổi ra để chải từng nét lông mày, chuốt từng sợi lông mi, nhưng người đàn ông để mắt tới diện mạo của chị được mấy giây đâu chứ? Nếu chị sánh vai với một ông chồng xập xệ, xấu xí, thì mọi nỗ lực “làm nổi” bản thân chẳng phải đã là công cốc hết sao?
Theo quan điểm của chị, thì đàn ông mới chính là thứ trang sức đáng giá nhất của phụ nữ. Chẳng phải có người kháo rằng, đàn bà hơn nhau ở tấm chồng đó sao? Chồng có thể không cao lớn đẹp đẽ hút mắt, nhưng thành đạt, có tiền, tự tin lịch lãm, đó sẽ là thứ trang sức vô giá mà đàn bà cần và khao khát nắm giữ. Thế nhưng, cũng có lời phản biện rằng, đàn ông là thứ trang sức khó sở hữu nhất. Người đàn bà khôn ngoan trả lời ngay: “đeo” thứ trang sức đó lấy le thôi, chứ đừng ham sở hữu, mất hay liền!
Khác với chị, tôi là mẫu người ham mấy thứ lặt vặt ấy đến mức khó tin. Thuở mới lớn, trong lớp có cô bạn gái nhà giàu, đeo trên cổ tay chiếc lắc màu trắng có những hình trái tim xinh xẻo. Trong giấc mơ đằng đẵng của thời thiếu nữ khốn khổ, tôi chưa từng thấy bạch mã hoàng tử mà luôn là hình ảnh chiếc lắc tay mỏng manh màu trắng có những hình trái tim tinh xảo kết lại… Hồi sinh viên, tôi nhiều lần đạp xe từ Q.Gò Vấp qua tận Q.5 chỉ để ngắm nhìn những hạt pha lê lóng lánh đủ màu sắc, kích cỡ, có thể chủ động lựa mua để kết thành vòng tay, chuỗi đeo cổ. Sau này, khi tôi đã “sở hữu” riêng cho mình món trang sức đáng tiền và khó nắm giữ nhất là đàn ông, thì mỗi khi làm tôi tức giận gì đấy, người đàn ông bên tôi luôn hiểu rằng, không gì làm tôi dễ nguôi ngoai hơn việc dắt tôi ra tiệm nữ trang, sắm cho tôi một món be bé đèm đẹp là "êm" hết…
Trang sức thế nào là tùy vào gu thẩm mỹ của đàn bà, nhỏ nhắn hay to gộc, yểu điệu nữ tính hay hầm hố, bụi bặm đều có sức quyến rũ riêng. Không hề có chuẩn mực chung. Vẻ đẹp của đàn bà tùy thuộc vào con mắt của kẻ si tình là vậy. Thế nhưng, sau mười mấy năm cần mẫn đi làm, khi đã có thể tự tậu cho mình những món trang sức mà bản thân thèm muốn, tôi lại có cảm giác giống chị bạn kể trên, bắt đầu thấy chán cái hộp đựng mớ gia tài be bé. Tôi chuyển sang quan tâm tới món “trang sức” cỡ bự đang kè kè bên cạnh. Mà đã bắt đầu “soi” thì bỗng thấy, chẳng biết bản thân có chọn nhầm hay không, mà thấy “nó” lạc quẻ với mình!
Ai đó bảo, củi khô dễ nấu, chồng xấu dễ xài, chắc là xưa lắm rồi cái suy nghĩ kiểu ấy. Thời buổi này, ngoại hình cũng là một lợi thế, bạn ra đường với một người đàn ông lùi xùi, phong thái quê một cục mà coi, bạn… mất mặt chứ chẳng đùa! Đâu phải ngẫu nhiên mà quý bà trên sàn nhảy chỉ thích dắt theo kép trẻ, dáng thẳng, vẻ mặt “có khí chất” để so kè với nhau. Cái thời “gái ham tài” cũng đã qua rồi thì phải, bởi nay gái cũng có “tài”, theo cả hai nghĩa tài năng và tiền tài, nên họ tự cho phép mình “ham sắc”, coi như một cách để chứng tỏ và bù đắp cho bản thân.
Chị bạn khuyên, lỡ sắm phải món trang sức cũ kỹ, tồi tàn mà không thể thay đổi hay tống tiễn nó đi, thì cách tốt nhất là cứ sắm thêm vài bộ khác, việc gì phải bắng nhắng lên cho đời phức tạp! Với cách suy nghĩ đó, chị sống thong thả, vui vẻ, tùy theo “tình huống” mà sử dụng "bộ trang sức" hợp với mình. Chị cho đó mới là người đàn bà hiện đại, biết sống, biết hưởng thụ cuộc sống của mình một cách chính đáng nhất.
Tôi cắc cớ hỏi giỡn, chị có sợ các món trang sức mình đang sở hữu ồn ào “cắn nhau” giành quyền chính chủ hay không? Chị thản nhiên cười, chị cầm lên được thì đặt xuống được, dễ dàng. Chị chỉ xài chơi, chứ không mê… Chị vốn không phải mẫu người lệ thuộc vào trang sức, em quên rồi à!
Tôi ngó lại mình, chạnh lòng vì đã từng này tuổi đầu vẫn tham lam, thèm muốn những thứ vật chất phù phiếm như chồng từng chê trách. Chẳng có cá tính hay bản sắc riêng gì cả, thượng vàng hạ cám, cứ thấy mỏng manh tinh xảo là say đắm, muốn sắm cho bằng được. Tôi cũng đã cố “mài giũa” thứ trang sức mang tên là “chồng” bằng cách đầu tư quần áo, xe cộ này nọ cho chồng.
Cuối cùng, cốc mò cò xơi, có người đàn bà khác phởn phơ khoác “trang sức” của tôi cùng lên rừng, xuống biển nghỉ mát như thể tình nhân. Đồ lỗi mốt của mình có khi trở thành “hàng mới” hợp cạ với người ta, cũng là lẽ thường. Sau một lần bị tôi phát hiện ngoại tình, chồng tiếp tục bổn cũ soạn lại, mang về tặng tôi một chiếc nhẫn cẩn hột xoàn tấm khá tinh xảo, coi như đền bù thiệt hại. Thế nhưng, tôi bây giờ đã không còn nhẹ dạ bị trang sức dẫn dụ như trước nữa. Tôi nhìn chồng và món quà hối lỗi nằm trong hộp, không dưng cảm thấy ngán ngẩm với cả hai đến cùng cực…
Ngay lúc ấy, tôi chợt nghĩ tới chị. Thế gian được bao nhiêu người đàn bà như chị, cho rằng, chỉ có kim cương tinh xảo hảo hạng mới xứng với mình? Kim cương đẳng cấp và đắt giá, chắc tôi không đủ tầm để đeo nó. Tôi tầm thường và đồng bóng quá, nên suốt một đời bị vây quanh bởi mấy thứ trang sức rẻ tiền…
(Theo Hoàng My/Phunuonline)" alt=""/>Đàn ông mới là thứ trang sức đáng giá nhất của đàn bà