Lần đầu tiên,ệnNgôngCuồngCùmu-mc Bắc Thành mưa liên miên.
Mưa bụi dày đặc khiến cho những tòa nhà cao tầng trên phố chìm trong sương mù. Qua cửa kính, bóng người và cảnh vật trên đường như được lồng vào tranh, mông lung như đèn kéo quân, các bức tranh chuyển động vút qua, không nhìn rõ gì.
“Ôi, ở đây ạ! Bác tài mau dừng xe lại!”
“Két ——”
Xe phanh lại, đột ngột ngừng kéo “Đèn kéo quân.”
Lâm Thanh Nha có chút bất ngờ, hạ cửa kính xe xuống nhìn phía trước.
“Cô gái à, rốt cuộc cô có địa chỉ không, suốt đường đi bảo tôi dừng bao nhiêu lần rồi? Tôi là xe taxi chứ không phải xe buýt!”
“Ngại quá ngại quá ạ…”
Bên ghế phụ lái, Bạch Tư Tư vừa liên tục xin lỗi tài xế vừa ló đầu ra ngoài cửa xe. Nhìn ngoài cửa xe một lát, Bạch Tư Tư quay lại chắc chắn nói: “Đúng rồi, đúng là ở đây!”
Bạch Tư Tư quay ra phía sau nói với Lâm Thanh Nha.
Lâm Thanh Nha gật đầu, khuôn mặt lạnh nhạt giống như núi xanh xa xa, tuy không cười nhưng giọng nói dịu dàng ôn hòa: “Trả tiền đi Tư Tư, trả gấp đôi.”
“Ừm.”
Bạch Tư Tư đáp lại rồi ngoan ngoãn trả tiền.
Tài xế nuốt mấy lời than phiền chưa ra khỏi miệng vào, xấu hổ cười nói: “Cái này, thật ra không cần đâu…”
“Bọn cháu mới đến Bắc Thành, không quen đường xá, làm phiền chú rồi.”
“Không, không phiền, không phiền đâu.”
Cô gái ngồi ghế phụ lái đưa số tiền gấp đôi qua, tài xế nhận theo phản xạ. Người đã xuống xe mà dường như giọng nói ôn hòa, trong trẻo, uyển chuyển động lòng người vẫn còn quanh quẩn trong xe. Tựa như tuyết nóng, êm dịu đến từng lỗ chân lông tài xế đều khoan khoái dễ chịu.
Mưa bụi bị một cơn gió cuốn đập mạnh vào cửa kính.
Cảm giác lành lạnh dâng lên, tài xế đang thất thần rùng mình bừng tỉnh, vội ngẩng đầu nhìn đường phố qua cửa kính.
Trong cơn mưa, dưới mái hiên xanh chỗ con ngõ nhỏ đối diện nơi đỗ xe có một chiếc ô tranh thủy mặc trắng xanh, bề mặt ô ướt sũng như bị mực nhỏ lên.
Mái tóc dài đen nhánh trên bóng lưng phía dưới ô được buộc bằng vải lụa xanh, cứ thế mà buông xõa xuống.
Bóng lưng cô độc biến thành một bức tranh.
Nhìn mãi cho đến khi bóng người đã đi xa, tài xế có chút buồn bã mất mát không giải thích được. Tài xế đưa mắt nhìn quanh dưới màn mưa, cuối cùng nhìn thấy ở đầu ngõ, trên bức tường gạch màu đỏ dưới mái hiên ngói xanh có đóng một tấm biển gỗ.
Nhìn vết nước sơn bong tróc có vẻ đã được nhiều năm, viết mấy chữ sấu kim thể(1).
“Phương,” tài xế gian nan nhận ra mặt chữ, “Đoàn Côn kịch… (2) Phương Cảnh?”
“…”
“Chỗ này thật khó tìm, cũng không có trên bản đồ, vào con ngõ nhỏ còn phải quanh co như thế, hẻo lánh muốn chết, đâu giống đoàn kịch?”
Bạch Tư Tư đeo túi trên lưng, nhìn hai cánh cửa gỗ sơn nước sơn đen ở trước mặt phàn nàn.
Người dưới chiếc ô tranh thủy mặc đứng bên cạnh Bạch Tư Tư không nói gì.
Bạch Tư Tư lén nghiêng đầu nhìn, từ góc độ của cô ta nhìn qua chỉ nhìn thấy được chiếc cằm xinh đẹp trắng như tuyết hơi ngẩng lên, muốn nhìn kỹ khoảng sân trước mặt.
Bạch Tư Tư thấy có hy vọng, nắm lấy cơ hội góp lời: “Giác nhi*, nói thế nào thì cô cũng là nhân vật đạt được giải thưởng Mai Lan, mặc dù đã mai danh ẩn tích mấy năm nhưng khi quay trở lại cũng không đáng phải hạ thấp mình ở cái đoàn kịch vừa nhỏ vừa nát này mà?”
*Diễn viên ưu tú (cách gọi theo thói quen trong giới kịch).
“Nơi này,” Lâm Thanh Nha suy nghĩ một chốc, “Rất yên tĩnh.”
“Không yên tĩnh thì có sao? Yên tĩnh mãi chẳng khác gì nghĩa trang. Cô nhìn cái cửa này đi, khác gì đồ cổ, có thể chẻ ra làm củi được luôn ấy, bên trong thì chắc khỏi phải nói rồi, tôi thấy hay là cô suy nghĩ lại đổi đoàn kịch khác đi ——”
“Suỵt.”
Một tiếng suỵt nhẹ nhàng bay bổng, hòa cùng mưa bụi dày đặc thấm vào tim gan.
Bạch Tư Tư im lặng theo phản xạ.
Không đợi Bạch Tư Tư thắc mắc, cửa gỗ “Đồ cổ gia truyền” được ai đó kéo ra từ bên trong.
Một cậu nhóc chừng mười tuổi mặc trang phục diễn hí nhút nhát ló mặt ra. Xem ra là một đứa nhỏ có tài năng hát Côn khúc không tồi —— ánh mắt rất linh hoạt, chỉ là có hơi bẽn lẽn, cậu nhóc đưa mắt lướt một vòng quanh người Lâm Thanh Nha và Bạch Tư Tư, ánh mắt dừng lại trên chiếc ô tranh sơn thủy.
“Sư phụ.”
Đứa nhỏ mặc trang phục diễn hí trịnh trọng chào hỏi với Lâm Thanh Nha.
Lâm Thanh Nha còn chưa lên tiếng, Bạch Tư Tư đã mỉm cười, cúi người đưa mặt qua: “Cậu học trò tuấn tú này ở đâu ra vậy? Sao biết giác nhi nhà chị thế?”
Đột ngột bị người khác kề sát mặt, đứa nhỏ ngây người, mặt đỏ cả lên, một hai giây sau mới khẽ “Ối” một tiếng, lùi về sau hai bước.
“Con, con con…”
Vốn tính tình đã bẽn lẽn, bị trêu đến quên mất muốn nói gì, nói lắp hết cả lên.
Bạch Tư Tư cười vô cùng đắc ý.
“Tư Tư.” Dưới chiếc ô tranh sơn thủy, Lâm Thanh Nha bất đắc dĩ khẽ nhắc một câu.
Chưa khi nào, bảo mật thông tin cá nhân trở nên mỏng manh như thời gian qua với hàng loạt vụ việc lộ thông tin nhạy cảm (Nguồn: ST)
Trước đó, một sự kiện tương tự từng gây rúng động là một hacker quốc tế bất ngờ công bố đã có trong tay thông tin 5 triệu khách hàng của siêu thị điện thoại di động Những thông tin này bao gồm email, lịch sử giao dịch và thậm chí cả thẻ tín dụng.
Ít lâu sau, một hệ thống bán lẻ cũng bị hacker tung hàng loạt thông tin về phiếu mua hàng, đơn đăng ký thành viên và các dữ liệu cá nhân của của khách hàng.
Không chỉ lộ thông tin, có những vụ việc mà người dùng phải chịu cảnh "khóc dở mếu dở" vì tiền trong tài khoản không cánh mà bay. Còn nhớ, hồi đầu năm 2019, một khách hàng ở Hà Nội đã lên tiếng việc số tiền hơn 39 triệu đồng trong tài khoản bị kẻ gian rút trộm trong vòng chưa đầy 10 phút, dù thẻ ATM vẫn nằm trong túi. Một người phụ nữ cũng đã mất gần 30 triệu đồng theo cách tương tự.
Theo các chuyên gia công nghệ, những khách hàng này có thể đã bị kẻ xấu dùng camera để lén ghi lại mật khẩu khi người dùng đăng nhập tại các điểm sử dụng thẻ. Một trong những thủ đoạn phổ biến khác là phishing (giả mạo), tức là hacker lập ra các trang web giả, lừa người dùng truy cập sau đó ăn cắp tên đăng nhập và mật khẩu.
Kỳ vọng vào kỷ nguyên đăng nhập không mật khẩu
Việc rò rỉ dữ liệu không chỉ xuất phát từ phía người dùng. Vụ việc 419 triệu hồ sơ người dùng Facebook bị lộ trong đó có 50 triệu tài khoản ở Việt Nam mới đây là một ví dụ. Theo đánh giá, nhiều khả năng, hệ thống máy chủ được bảo vệ bằng mật khẩu không đủ chặt chẽ nên dữ liệu đã bị nhiều người tải xuống.
Đó là những lý do mà của Liên minh Xác thực trực tuyến thế giới (FIDO Alliance) đã kêu gọi xóa sổ mật khẩu khỏi thế giới. Thuật ngữ FIDO2 ra đời sau đó chính là bộ thông số kỹ thuật mới nhất của liên minh này với mong muốn người dùng bỏ hẳn khái niệm mật khẩu và chỉ xác thực một lần duy nhất ở mọi hệ thống với khóa xác thực.
Khóa này có thể dạng vật lý hoặc dạng khóa mềm (ứng dụng trên các thiết bị di động), người dùng chỉ cần xác thực với khoá đang cầm trên tay, khóa và máy chủ sẽ "nói chuyện" bằng thuật toán xác thực để xác nhận việc đăng nhập, vai trò của mật khẩu truyền thống không còn nữa và có thể dẹp bỏ.
Với người trong ngành công nghệ như ông Nguyễn Phi Kha, Giám đốc Nghiên cứu & Phát triển Công ty TNHH Dịch vụ An ninh mạng VinCSS (thuộc Tập đoàn Vingroup), đó là cách làm hoàn toàn mới tạo nền tảng đảm bảo an ninh mạng vượt trội.
Theo ông Kha, khi người dùng không hề nắm bắt mật khẩu thì không thể bị phishing (giả mạo để lừa người dùng chia sẻ mật khẩu) hay bị cài phần mềm độc hại để đánh cắp mật khẩu. Đặc biệt, khóa và máy chủ "nói chuyện" bằng thuật toán, không hề có dữ liệu người dùng. Bởi thế, cho dù tin tặc can thiệp vào cuộc nói chuyện này thì cũng không thể thu được bất cứ thông tin nào.
Sau 9 tháng triển khai, sản phẩm khoá xác thực "VinCSS FIDO2 Authenticator" đã chính thức đạt chứng nhận do Liên minh Xác thực trực tuyến thế giới (FIDO Alliance) chứng nhận.
Ông Kha cũng khẳng định, thế giới đang có làn sóng dịch chuyển mạnh mẽ sang FIDO2. Ví dụ, hồi tháng 9/2019, Apple đã cập nhật khóa bảo mật chuẩn FIDO2 để cải thiện quy trình xác thực. Tháng 10/2019, Microsoft cũng mới ứng dụng chuẩn xác thực FIDO2 vào phần mềm Windows Hello.
Đáng nói là tháng 12/2019, sản phẩm khoá xác thực "VinCSS FIDO2 Authenticator" của VinCSS cũng đã chính thức đạt chuẩn FIDO2. Thông tin một doanh nghiệp Việt làm được điều này đã khiến giới công nghệ không khỏi ngỡ ngàng.
Chuyên gia an ninh mạng Triệu Trần Đức thừa nhận, FIDO2 là chuẩn phức tạp và không nhiều công ty trên thế giới có đủ năng lực để làm ra sản phẩm đạt chuẩn này. Trước Việt Nam, chỉ có 12 quốc gia làm chủ được công nghệ và sản xuất sản phẩm theo chuẩn FIDO2 với những tên tuổi lớn như: Google, Apple, Microsoft, Fujitsu, Kensington,...
"Một công ty của Việt Nam trong một thời gian tính bằng tháng có thể nghiên cứu, sản xuất và chứng nhận đạt chuẩn FIDO2 là việc chưa từng có và tôi nghĩ cũng khó có thể lặp lại", chuyên gia Triệu Trần Đức lên tiếng.
Vị chuyên gia này khẳng định: kỷ nguyên đăng nhập không cần mật khẩu sẽ sớm phổ biến. Với ông, loại bỏ mật khẩu sẽ giải quyết nhiều vấn đề cơ bản của an ninh, an toàn thông tin.
Đồng tình, ông Nguyễn Minh Đức, nhà sáng lập - Giám đốc Công ty Cổ phần An toàn thông tin CyRadar thừa nhận, việc doanh nghiệp Việt Nam nghiên cứu và sản xuất thành công sản phẩm đạt tiêu chuẩn quốc tế là một bước tiến lớn trên con đường đưa Việt Nam trở thành nước mạnh về an toàn, an ninh mạng.
"Sự kiện này tạo động lực và niềm tin để hệ sinh thái sản phẩm an toàn thông tin trong nước cùng nhau hướng tới thị trường toàn cầu", ông Đức đánh giá.
Về phần mình, ông Nguyễn Phi Kha tiết lộ, ngay tại Việt Nam, rất nhiều doanh nghiệp lớn trong nước đang tỏ ra hứng thú với sản phẩm mới của VinCSS. Các doanh nghiệp, tổ chức muốn triển khai xác thực theo chuẩn mới nhưng không biết làm như thế nào vì dịch vụ này chưa có ở Việt Nam.
Giám đốc R&D VinCSS cũng khẳng định, sản phẩm đầu tiên - VinCSS FIDO2 Authenticator là phiên bản USB sẽ ra mắt năm 2020. Tuy nhiên, đây chỉ là bước khởi đầu.
"Điều mà VinCSS hướng tới là chuỗi dịch vụ chuyển đổi hệ thống xác thực bao gồm các chủng loại khoá xác thực cứng hỗ trợ bluetooth, NFC (Near-field communication - cho phép hai thiết bị ở khoảng cách 4cm sẽ kết nối và xử lý theo lập trình), vân tay hoặc khóa mềm qua ứng dụng di động", ông Kha cho biết.
评论专区