Thế giới

Kỳ tích của cậu học trò bại não trở thành học sinh giỏi quốc gia

字号+ 作者:NEWS 来源:Công nghệ 2025-03-23 02:12:23 我要评论(0)

Trong kỳ thi học sinh giỏi quốc gia vừa qua,̀tíchcủacậuhọctròbạinãotrởthànhhọcsinbong da lưubong da lưu、、

Trong kỳ thi học sinh giỏi quốc gia vừa qua,̀tíchcủacậuhọctròbạinãotrởthànhhọcsinhgiỏiquốbong da lưu Nguyễn Đức Thuận (học sinh lớp 12 Tin, Trường THPT Chuyên Bắc Ninh) giành được giải Nhì, là lần thứ hai cậu đạt được kết quả cao từ cuộc thi này.

Đây là điều chị Đỗ Thị Hoài San (Quế Võ, Bắc Ninh), mẹ của Thuận, chưa bao giờ dám mơ. Niềm mong ước của người mẹ trong suốt 17 năm qua là Thuận luôn sống thật vui vẻ và khỏe mạnh.

Những giấc ngủ chỉ được tính bằng giây

Chị San sinh Thuận trong một ca sinh khó, kéo dài suốt 4,5 tiếng. Khi tỉnh lại, người mẹ vội giở tã cuốn con ra thì thấy bàn tay của con quặp xuống, tím đen bất thường. Suốt hai ngày sau, con không chịu khóc. Chị San bèn gọi bác sĩ tới. Nhưng khi đã khóc được rồi, Thuận lại khóc to suốt cả đêm.

Ròng rã 4 tháng đưa con đi khắp các viện từ tuyến huyện đến tuyến trung ương, chị San như gục ngã khi nghe bác sĩ kết luận, con mắc bệnh bại não thể co cứng.

Đưa con về nhà, đêm nào con cũng ngằn ngặt khóc, người mềm như cọng bún. Nhìn con, chị San cũng ứa nước mắt theo. “Những giấc ngủ có lẽ chỉ tính bằng giây, chứ không phải bằng phút, bằng giờ”, chị San nhớ lại.

3 năm sau đó, Thuận vẫn dẻo như cái lạt, đầu nghẹo xuống, không thể lẫy. Người mẹ không bế được thì chỉ có thể vác con lên vai suốt cả đêm.

{ keywords}

Thuận và mẹ - chị Đỗ Thị Hoài San

Con lên 4 tuổi, bắt đầu biết nói, nhưng ngọng nghịu và chỉ có mẹ mới hiểu được, chị San vẫn quyết tâm phải cho con được đi học.

Chỉ có điều, khi con đi học, mẹ cũng phải đến trường. Lúc nào, mẹ cũng ngồi sát bên Thuận, tay đỡ đằng sau con, bởi chỉ cần cô giáo nói to một chút, Thuận cũng có thể sẽ giật mình mà ngã ngửa ra đằng sau.

Mặc dù đi học khó khăn, nhưng Thuận lại được thầy cô đánh giá có nhận thức tốt hơn hẳn so với các bạn trong lớp.

Thậm chí, chị San nhớ lại, từ khi lên 4, Thuận đã có thể đọc hết dãy số điện thoại dài 10 – 11 chữ số dù mới chỉ được nghe một vài lần. Đến khi đi học mẫu giáo, Thuận đã biết cộng, trừ và nhớ hết mặt chữ dù không được ai dạy cho.

Đồng hành cùng con tới tận năm lớp 3, chị San mới không phải đi học cùng con nữa. Thuận được các thầy cô ưu ái làm riêng cho một chiếc ghế tựa để cậu có thể tự ngồi học mà không cần đến mẹ.

Tranh thủ những lúc con tới trường, chị San lại đi làm thuê, ai thuê gì làm nấy. Chồng chị vốn là bộ đội xa nhà. Hàng tháng, hai vợ chồng thường gom góp, dành tiền cho con chữa bệnh. Dồn hết tiền vào việc mua thuốc, nên anh vẫn thường bị mọi người trong cơ quan trêu: “Sỹ quan nghèo nhất tỉnh Bắc Ninh”.

{ keywords}

Thuận cùng các bạn học

Suốt những năm tháng chăm con vất vả, chồng đi công tác xa nhà, con lớn lại đi học nội trú trên trường chuyên tỉnh, chị San vừa tủi thân, vừa thấy thương con.

“Thuận rất khó ngủ nên hay trằn trọc cả đêm. Đến giờ con vẫn vậy, cứ vật vã miết nên mẹ cũng mất ngủ theo. Hiện con cũng chưa thể tự đứng lên ngồi xuống hay đi lại được. Ở nhà, Thuận chỉ bò, nhưng không phải bò bình thường mà nhảy lên như con ếch. Con như vậy nên tôi cũng không cho phép bản thân mình được ốm, bởi kể cả ốm cũng vẫn phải gượng dậy chăm con”.

Trái ngọt của những nỗ lực không ngừng

Suốt 17 năm chăm con khiến sức khỏe của chị San giảm sút đi rất nhiều, cũng chỉ nặng vỏn vẹn 40kg. Nhưng điều khiến chị quên đi tất thảy những khó nhọc ấy, là Thuận luôn hiếu thảo và rất biết thương mẹ. 12 năm đi học, Thuận luôn nỗ lực không ngừng và năm nào cậu cũng đứng đầu lớp.

Đến năm 2019, khi còn đang là học sinh lớp 11 của Trường THPT Quế Võ, Thuận đã giành giải Ba môn Tin học trong kỳ thi học sinh giỏi quốc gia. Cũng nhờ thành tích ấy, Thuận được nhận vào học tại Trường THPT Chuyên Bắc Ninh.

Đến kỳ thi học sinh giỏi vừa qua, Thuận tiếp tục đạt giải Nhì. Cậu cũng ẵm luôn giải Nhất Hội thi Tin học trẻ Toàn quốc.

{ keywords}

Việc di chuyển của Thuận vẫn cần sự giúp đỡ của mẹ

Để có được kết quả cổ tích như ngày hôm nay, mẹ con Thuận đều không quên những người đã giúp đỡ mình trong suốt chặng đường ấy. Chị San cho rằng, ân tình mà các thầy cô giáo dành cho Thuận chính là những may mắn mà Thuận nhận được trong cuộc đời.

“Con đã gặp được quá nhiều thầy cô, bè bạn tốt”, chị San xúc động nói.

Đó là thầy giáo dạy Thuận ở Trường THPT Chuyên Bắc Ninh - người sẵn sàng một tuần 7 buổi dạy kèm miễn phí môn Tin cho Thuận.

Đó là các thầy ở Trường THPT Chuyên Khoa học Tự nhiên đã đón Thuận lên Hà Nội, tạo mọi điều kiện để cậu được học tập cùng các bạn trong đội tuyển Tin quốc gia của trường.

Năm lớp 2, Thuận cũng nhận được sự giúp đỡ của cô giáo chủ nhiệm. Cô không có điều kiện, nhưng khi biết gia đình muốn đưa Thuận đi mổ chân, cô cũng sẵn sàng đi vay tiền hộ và trả lãi thay để gia đình yên tâm chữa trị cho con. Đến bây giờ, cô vẫn thường xuyên gọi điện, nhắn tin hỏi thăm: “Sức khoẻ con dạo này vẫn ổn chứ?”.

Có quá nhiều người tốt nên Thuận nói, em thấy mình cần phải cố gắng nhiều hơn để xứng đáng với tất cả những hy sinh ấy.

“Em cũng từng rất buồn, thậm chí đã bật khóc khi bị ai đó trêu đùa hay kỳ thị. Nhưng rồi, lại có những người quá tốt xung quanh em xuất hiện. Đó chính là điểm tựa giúp em vượt qua được những trở ngại”.

Chị San nói, đã từng có lúc chị cảm thấy tuyệt vọng khi nhìn về tương lai, nhưng giờ đây chị lại được con “truyền ngược” niềm tin, hy vọng và sự lạc quan.

“Thuận bản lĩnh, ít khi ca thán hay cáu gắt. Chính tôi cũng phải học từ con rất nhiều”.

Ước mơ của Thuận là trở thành sinh viên của Trường ĐH Công nghệ, ĐH Quốc gia Hà Nội, làm một lập trình viên trong tương lai.

“Em rất muốn trở thành một người có ích cho xã hội chứ không phải là một gánh nặng. Em sẽ cố gắng để chăm lo được cho gia đình, nhất là cho mẹ. Những năm tháng qua mẹ đã vất vả và hy sinh cũng nhiều rồi”.

Thúy Nga

Đôi chân diệu kỳ của cô học trò người dân tộc Sán Dìu

Đôi chân diệu kỳ của cô học trò người dân tộc Sán Dìu

Nhìn những nét chữ đẹp đẽ, ngay ngắn trên những trang vở sạch sẽ, thỉnh thoảng lại có dòng bút đỏ “Cô khen”, ít ai có thể tưởng tượng được, chúng được viết ra từ đôi chân của cô bé khuyết tật Linh Thị Hồng.

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读
{keywords}

Và cũng đừng nghĩ rằng đợi đến khi bố mẹ có nhiều tiền thì sẽ như thế này như thế kia, nào ai biết sau này chuyện gì sẽ xảy ra, có thể sau một giây mọi chuyện đã khác. (ảnh minh hoạ)

Nội dung câu chuyện lấy nước mắt của nhiều người như sau:

Vợ của anh vì một lý do ngoài ý muốn đã qua đời được 4 năm, anh vì không có cách nào có thể chăm sóc được bố mẹ nên cảm thấy chán nản và mệt mỏi.

Một buổi tối khi anh trở về nhà, vì quá mệt mỏi nên anh chỉ chào hỏi đứa con ngắn gọn và không muốn ăn cơm, cởi xong bộ comple liền lên giường nằm. Đúng lúc đó, ầm một tiếng, bát mì tôm làm bẩn hết chăn và ga trải giường, hóa ra trong chăn có một bát mì tôm. “Cái thằng ranh con này”, anh ta liền vớ một chiếc móc quần áo chạy ra ngoài đánh cho đứa con trai đang ngồi chơi một trận.

Đứa con trai vừa khóc vừa nói:

- Cơm sáng đã ăn hết rồi, đến tối con chưa thấy bố về thấy đói bụng nên đi tìm đồ ăn, con tìm thấy mì tôm trong tủ bếp, muốn nấu mì tôm ăn nhưng bố dặn không được tùy tiện dùng bếp gas nên con lấy nước nóng từ trong vòi tắm pha mì tôm, con pha một bát ăn, còn một bát để phần bố. Sợ mì tôm bị nguội nên con mang vào giường ủ trong chăn đợi bố về ăn cho nóng. Con mải chơi đồ chơi mới mượn được của bạn nên khi bố về đã quên không nói với bố.

Anh không muốn đứa con thấy mình khóc nên vội vã vào nhà vệ sinh, mở vòi nước và khóc. Khi đã ổn định tinh thần, anh mở cửa phòng con trai và nhìn thấy đứa con trai trong bộ quần áo ngủ, nước mắt giàn giụa và tay đang cầm bức hình của mẹ nó.

Từ đó trở đi, anh chăm sóc con trai tận tâm hơn, chu đáo hơn, khi con trai mới vào học cấp I, anh đánh con một trận nữa. Hôm đó, thầy giáo gọi điện về nhà báo con anh không đi học, anh lập tức xin nghỉ về nhà, chạy đi tìm con khắp nơi, sau vài tiếng đồng hồ đi tìm anh đến một cửa hàng bán văn phòng phẩm nhìn thấy đứa con đang đứng trước một đồ chơi điện tử, thế là anh tức giận đánh con, đứa con không một lời giải thích, chỉ nói “Con xin lỗi”.

Một năm sau, anh nhận được điện thoại từ bưu điện, nói con trai anh đã bỏ một loạt các bức thư không viết địa chỉ vào hòm thư, cuối năm là lức bưu điện bận rộn nhất nên điều này gây ra rất nhiều khó khăn cho họ. Anh lập tức đến bưu điện, mang những bức thư đó về ném trước mặt con trai nói:

- Sao mày lại làm những trò thai quái thế này hả?

Thằng bé vừa khóc vừa trả lời:

- Đây là những bức thư con gửi cho mẹ.

Mắt người bố cay cay hỏi con:

- Thế sao một lúc gửi nhiều thư như vậy?

Đứa con nói:

- Trước đây con còn thấp nên không bỏ thư vào hòm thư được, bây giờ con lớn có thể bỏ thư vào được rồi nên con mang gửi hết những bức thư con viết từ trước đến giờ.

Ông bố nghe xong, tâm trạng rối bời không biết nói gì với con. Một lát sau ông bố nói:

- Mẹ con giờ ở trên thiên đàng, sau này con viết thư xong, hãy đốt nó đi thì có thể gửi thư cho mẹ được đấy.

Đợi đứa con ngủ, anh mở những bức thư đó xem đứa con muốn nói gì với mẹ, trong đó có một bức thư khiến anh vô cùng xúc động.

“Mẹ thân yêu của con: Con nhớ mẹ lắm! Mẹ ơi, hôm nay ở trường con có một tiết mục mẹ cùng con biểu diễn, nhưng vì con không có mẹ nên con không tham gia, con cũng không nói cho bố biết vì sợ bố sẽ nhớ mẹ. Thế là bố đi khắp nơi tìm con, nhưng con muốn bố nhìn thấy con giống như đang đi chơi nên con đã cố ý đứng trước một đồ chơi điện tử. Tuy bố đã mắng con nhưng con đã kiên quyết không nói cho bố biết vì sao. Mẹ ơi, con ngày nào cũng thấy bố đứng trước ảnh mẹ ngắm rất lâu, con nghĩ bố cũng như con rất nhớ mẹ đấy!

Mẹ ơi, con đã sắp quên giọng nói của mẹ rồi, con xin mẹ trong giấc mơ của con hãy để con được gặp mẹ một lần được không, để con nhìn thấy khuôn mặt của mẹ, nghe thấy giọng nói của mẹ, được không mẹ?

Con nghe mọi người bảo nếu ôm bức ảnh của người mình nhớ vào lòng rồi đi ngủ thì sẽ mơ thấy người đó, nhưng mà mẹ ơi, vì sao con tối nào cũng làm như thế mà trong giấc mơ của con vẫn không gặp được mẹ ?”

Đọc xong bức thư, ông bố òa khóc. Anh không ngừng tự trách mình: Phải làm sao mới có thể lấp được khoảng trống mà người vợ để lại đây?

Chúng ta là những ông bố bà mẹ khi đã mang cuộc sống của đứa con đến với thế giới này có nghĩa là gánh trên vai trách nhiệm vô cùng to lớn. Khi đã là một người mẹ, không nên tăng ca quá nhiều, khi đã là một người bố, không nên uống quá nhiều rượu, đừng nên hút nhiều thuốc, phải chăm sóc tốt cho bản thân mới có thể yêu thương con hết lòng, tuyệt đối đừng nên vì muốn kiếm nhiều tiền mà hủy hoại sức khỏe của mình, không có sức khỏe thì những danh lợi kia có nghĩa lý gì. Và cũng đừng nghĩ rằng đợi đến khi bố mẹ có nhiều tiền thì sẽ như thế này như thế kia, nào ai biết sau này chuyện gì sẽ xảy ra, có thể sau một giây mọi chuyện đã khác.

(Theo Khampha.vn)" alt="Bật khóc với bức thư con trai gửi mẹ đã mất" width="90" height="59"/>

Bật khóc với bức thư con trai gửi mẹ đã mất