Nam thanh niên tử vong sau khi nhảy xuống từ tầng 16 chung cư Miếu Nổi.
Ngay ngày hôm sau (12/8), hai vụ tự sát nữa lại tiếp tục xảy ra chỉ trong một ngày.
Vào khoảng 13h45 ngày 12/8, nhiều người đang ngồi uống cà phê tại khu vực chung cư Miếu Nổi (phường 3, quận Bình Thạnh) hốt hoảng khi nghe một tiếng “bịch” khá lớn và ngay sau đó thấy một nam thanh niên nằm bất động trên vũng máu.
Nam thanh niên này đã nhảy xuống từ tầng 16 của chung cư và tử vong ngay lập tức.
Người tự tử là anh Vương Q.N (22 tuổi, trú tại phường 5, quận Phú Nhuận), đang làm bảo vệ tại một công ty. Vào trưa cùng ngày, anh N đi ra ngoài và không quay lại công ty cho đến lúc mọi người nhận được thông tin anh đã tử vong. Theo thông tin ban đầu, có thể anh N tự tử vì buồn chán chuyện riêng tư.
Chỉ vài giờ sau đó, một vụ tự sát nữa lại được phát hiện tại khu ký túc xá của trường ĐH Lao động - Xã hội (cơ sở II tại đường Tô Ký, phường Tân Chánh Hiệp, quận 12). Theo đó, vào khoảng 16h15 ngày 12/8, một quản lý của ký túc xá đã phát hiện thi thể một nam thanh niên trong tư thế treo lơ lửng, chân chấm sàn nhà, miệng và mũi có máu chảy, mặt phù, người tím tái tại một căn phòng đã bị niêm phong trước đó.
Nạn nhân được xác định là Cao Thanh Lương (24 tuổi, quê Nghệ An) là sinh viên của trường. Theo một số nhân viên của trường, từ năm 2009 - 2011, Lương ở trong ký túc xá, sau đó ra ngoài thuê phòng ở trọ, gần đây có đi làm ở Bình Dương. Do còn nợ môn tiếng Anh và phải thi lại một môn nên Lương chưa thể tốt nghiệp.
Sáng 12/8, Lương dùng thẻ sinh viên để vào trường và vào khu ký túc xá C3 rồi tự ý cắt dây kẽm phòng số 14 vào ở. Đến chiều cùng ngày, mọi người phát hiện ra vụ việc trên.
"Nhiều người trẻ tự vứt bỏ mạng sống vì quá bế tắc"
Các vụ tự sát khiến 3 nam thanh niên tử vong xảy ra liên tiếp chỉ trong vòng hai ngày ở TP HCM có lẽ chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên. Tuy vậy, những vụ việc trên đã khiến nhiều người hoang mang, lo lắng trước hiện tượng một số người trẻ tự tước bỏ đi mạng sống quý giá của mình.
Chúng tôi đã trao đổi với tiến sỹ (TS) Trịnh Hòa Bình – Giám đốc Trung tâm Điều tra dư luận xã hội (Viện Xã hội học Việt Nam) – để lý giải nguyên nhân của những sự việc thương tâm trên.
Theo TS Trịnh Hòa Bình, sự việc ba nam thanh niên tuổi đời còn rất trẻ vừa tự tử, cộng với nhiều vụ người trẻ tuổi tự tìm đến cái chết xảy ra nhiều trong thời gian qua là một hiện tượng xã hội bất thường và đáng lưu tâm.
“Về bản chất, các trường hợp tự tử xảy ra từ trước đến nay thường có nguyên nhân là do sự bế tắc đến mức không chịu đựng được, không giải tỏa được, gần như không còn lối thoát khác của các nạn nhân. Tuy nhiên, các vụ việc người trẻ dễ dàng tìm đến cái chết trong thời gian gần đây, trong đó có nhiều trường hợp chỉ vì những lý do rất nhỏ, không hề nghiêm trọng, hoàn toàn có thể giải quyết được như cãi nhau với người yêu, học hành yếu kém, buồn bực chuyện gia đình… là một hiện tượng không hề bình thường, đáng báo động. Cần có những nghiên cứu, phân tích kỹ lưỡng để tìm ra nguyên nhân của hiện tượng này”, ông Bình nhận định.
TS Trịnh Hòa Bình cho rằng: “Nguyên nhân khiến một số bạn trẻ có hành động dại dột như trên là do họ thiếu kỹ năng ứng xử trước các tình huống bế tắc, khó khăn trong cuộc sống. Do tuổi đời còn ít, chưa trải nghiệm, chưa va chạm cuộc sống nhiều nên họ không có kinh nghiệm giải quyết những tình huống khó khăn hay vượt qua những thời điểm khủng hoảng trong cuộc sống. Vì không chịu được áp lực do những tình huống bế tắc gây ra nên một số bạn đã tìm đến cái chết như một cách tự giải thoát”.
(Theo Trí Thức Trẻ)" alt=""/>Giật mình vì hàng loạt thanh niên tự tử trong 2 ngày ở Sài GònBỏ cơ nghiệp theo nữ bác sĩ, nam giám đốc nhận kết đắng
Phút cuối đời, câu nói của mẹ chồng khiến nàng dâu nghẹn lòng
Tôi và anh chỉ là bạn bè chơi chung và quý mến nhau như những người bạn thân tình. Nhưng một chuyện xảy ra khiến chúng tôi cảm giác đã vượt ngưỡng của nhau. Trong khi giờ đây anh đã có người mới và rất hạnh phúc thì tôi lại dại khờ chìm đắm trong bi kịch.
Lần đấy dịp cuối tuần và trùng với sự kiện cả thành phố ăn mừng đội tuyển bóng đá Việt Nam giành chiến thắng trong một giải đấu quốc tế. Trong khi những bạn bè khác tưng bừng gặp gỡ hội tụ và ào ra đường để hòa vào không khí náo nhiệt chung thì tôi và anh chỉ lặng lẽ ở nhà ăn mừng theo cách riêng của mình.
Cả hai đều không thích đám đông, sống không phô trương nên lặng lẽ gặp nhau và uống bia rồi nhẹ nhàng đưa quan điểm về thế cục chung của đội tuyển. Tuy nhiên, khi tàn tiệc thì đã về khuya. Anh không yên tâm để tôi ra về một mình nên nói tôi sang tạm phòng bên để nghỉ ngơi.
Anh dẫn tôi vào phòng, nhưng ôm tôi và đề cập chuyện đấy. Xác định giữa hai người chỉ là tình bạn nên tôi kháng cự. Tuy nhiên, đàn ông một khi trong người có chút hơi men, đối tác càng kháng cự càng như chất xúc tác khiến anh ta mạnh bạo và quyết liệt hơn.
Tuy nhiên, anh không thô bạo đến mức làm tôi hoảng loạn đuối sức rồi dùng thế cưỡng hiếp tôi. Thấy thái độ của tôi như vậy, anh cũng đấu tranh tư tưởng dữ dội. Tôi cự tuyệt vì ý thức thế của mình đang ở đâu, nhưng trước sự dịu dàng của anh tôi lại thả lỏng. Nhưng rồi tôi bừng tỉnh trở lại, đẩy anh ra và đòi về.
Thấy thế anh lại níu tôi lại. Hai bên dùng dằng như thế hồi lâu. Trong người tôi cũng có chút hơi men nên trước bối cảnh như thế, tôi thả lỏng mình hoàn toàn và gần như đồng thuận với tín hiệu của đối tác đưa ra. Và rồi chuyện gì phải xảy ra cũng đã xảy ra.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi đã khóc vì chợt nhận ra bản thân đã quá mềm yếu và chủ quan đến mức tự đưa mình vào hoàn cảnh trớ trêu như vậy. Anh cũng biết mình sai nên ra sức dỗ dành và nói sẽ nhận trách nhiệm về tất cả những gì đã xảy ra. Điều anh nói tưởng như làm tôi được xoa dịu, ngờ đầu càng khiến tôi tổn thương nhiều hơn.
Tôi đến với anh hoàn toàn là do hoàn cảnh đưa đẩy chứ không hề vì tình yêu một phía, giăng bẫy rồi đòi anh chạy theo chịu trách nhiệm sau đó. Chính vì thế, tôi khẳng khái trao đổi với anh, mọi chuyện xem như chấm dứt ngay tại thời điểm này. Cả hai lặng lẽ ra khỏi đời nhau như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng diễn biến tình cảm của tôi sau biến cố ấy lại khiến tôi không thể làm chủ và chèo lái theo ý mình. Sau lần ấy, tôi bắt đầu thấy nhớ anh và cảm giác day dứt khắc khoải đeo bám. Bản thân đã tự vấn trái tim mình, rằng lẽ ra sự day dứt khắc khoải ấy phải từ phía anh ta mới phải. Sao tôi lại ngớ ngẩn đến mức tự đem cảm xúc tiêu cực đến cho mình.
Nhưng rồi cùng với thời gian, tôi nhận ra sở dĩ tôi có những cảm xúc đó thường trực là vì đã đem lòng yêu anh mất rồi. Sau đó một thời gian, tôi cố gắng thả lỏng mình, gặp gỡ tiếp xúc với một số đối tượng thích hợp và nhanh chóng có người yêu. Nhưng những cảm xúc người yêu hiện tại đem lại không khiến tôi mảy may rung động.
Khi hai người gần gũi, tôi vẫn mong tìm lại được sự rung cảm với đối tác tình một đêm ngày nào, nhưng không toại nguyện. Cách người ấy ngày xưa vừa dịu dàng, có lúc thô bạo nhưng vẫn đón lõng được cảm xúc của đối phương, biến cô gái từ chỗ cự tuyệt đến lúc thả lỏng mình và tự nguyện dâng hiến, tôi muốn có được điều đó một lần nữa.
Tiếc là người ấy đã rời xa cuộc đời tôi sau lần ấy vì cảm thấy xấu hổ. Thông qua bạn bè chung, tôi biết anh đã có người yêu và hiện tại bọn họ rất hạnh phúc.
Tôi biết bản thân mình có lỗi với người yêu hiện tại. Tôi yêu anh chỉ để lấp chỗ trống với tình cảm nảy sinh sau tình một đêm với đối tác cũ. Giờ đây tôi lâm vào cảnh "đồng sàng dị mộng", ở bên người mới nhưng lòng vẫn không thôi khắc khoải nhớ nhung tình thoảng qua hồi đó.
Tôi phải làm sao để vực mình trở lại và đi đúng hướng?
Con trai tôi tuyên bố sẽ không cưới ai ngoài cô gái đó mặc cho bố mẹ can ngăn.
" alt=""/>Ở bên người yêu vẫn ám ảnh cảm xúc của tình cũ