Sinner, Alcaraz duy trì phong độ ấn tượng tại Roland Garros
Tay vợt số hai thế giới Jannik Sinner dễ dàng lọt vào vòng 4 Roland Garros với chiến thắng 6-4,ìphongđộấntượngtạtiếp bóng đá hôm nay 6-4, 6-4 trước Pavel Kotov sau 2 giờ 29 phút.
Mặc chiếc áo lót dài tay vào một ngày se lạnh tại Paris, Sinner chỉ phải đối mặt với một break-point trong cuộc đụng độ một chiều, anh giành một break ở mỗi set, qua đó giành chiến thắng với số set thi đấu tối thiểu và nối dài mạch trận thắng liên tiếp lên con số 10 tại các giải Grand Slam năm nay.

Sinner đang hướng tới danh hiệu Grand Slam thứ 2 liên tiếp (Ảnh: Getty).
Tay vợt người Italy đã trải qua những ngày chuẩn bị cho Roland Garros với vấn đề ở hông. "Tôi đã thực hiện một số động tác nhất định trên sân. Bạn có thể tập nhẹ một chút trong phòng tập, nhưng phải vượt qua trong các trận đấu vì trong các trận đấu bạn phải di chuyển tốt", Sinner nói sau trận đấu.
"Chúng tôi đã làm việc rất nhiều để cố gắng đạt được vị trí như hiện nay. Giờ đây tôi rất vui nhưng cũng biết mình phải cải thiện thể lực cho vòng tiếp theo".
"Hãy xem chúng tôi có thể làm gì vào ngày mai. Nghỉ ngơi là rất quan trọng ở các giải Grand Slam, vì vậy tôi sẽ cố gắng nghỉ ngơi nhiều nhất có thể. Về mặt phong độ, tôi cảm thấy khá ổn trên sân khi cố gắng kết hợp các game đấu như cách tôi đã từng làm".
Ở vòng đấu tiếp theo Sinner sẽ đối đầu với đối đầu với Corentin Moutet, tay vợt của nước chủ nhà đã có màn lội ngược dòng ấn tượng đánh bại Sebastian Ofner với tỷ số 3-6, 6-4, 6-4, 6-1.
"Tôi rất vui khi được vào vòng tiếp theo. Đây là một trận đấu khó khăn. Kotov là một tay vợt rất giỏi. Tôi đã thi đấu với anh ấy cách đây không lâu, vì vậy anh ấy đã thay đổi một số điều", Sinner nói thêm.
"Thể trạng của tôi nói chung chưa ở mức thực sự mong muốn. Chúng tôi cố gắng chuẩn bị theo cách tốt nhất có thể. Thời tiết hôm nay cũng khác. Trời rất lạnh nên thi đấu cũng khác. Bóng rất nặng, nhưng đây là những tình huống các tay vợt phải trải qua, phải chấp nhận và tôi đang cố gắng nhìn phía trước".

Carlos Alcaraz vẫn đeo ống tay khi thi đấu (Ảnh: Getty).
Hạt giống số 3 Carlos Alcaraz tỏa sáng và thể hiện quyết tâm cao trong trận đấu thuyết phục nhất của anh tại Roland Garros năm nay với chiến thắng 6-4, 7-6(5), 6-3 trước Sebastian Korda để tiếp tục nuôi tham vọng cạnh tranh danh hiệu vô địch.
Vẫn đeo ống tay ở cánh tay phải sau một chấn thương gần đây, Alcaraz đã thể hiện xuất sắc trong trận tái đấu giữa cuộc chạm trán năm 2022 của bộ đôi này để chắc chắn đưa mình trở lại với tư cách ứng viên hàng đầu cho việc giành danh hiệu ở Paris.
"Tôi cảm thấy tuyệt vời khi được thi đấu trên sân này. Rõ ràng là tôi có những kỷ niệm tuyệt vời ở đây", Alcaraz nói.
"Những trận đấu tuyệt vời mà tôi đã từng chơi trước đây. Tôi ngày càng cảm thấy tốt hơn sau mỗi trận đấu. Khán giả thật tuyệt vời, càng ngày mọi thứ càng tốt hơn. Tôi rất hào hứng khi được thi đấu tiếp tục tuần thứ hai ở Paris. Hy vọng rằng tôi sẽ làm được điều đó, tiếp tục giành vé vào vòng sau".
Korda và Alcaraz khởi đầu có chút chệch choạc khi cùng mất break, tuy nhiên sau đó hai tay vợt đã bám đuổi quyết liệt. Alcaraz có break ở game bản lề thứ 9, qua đó tạo thời cơ vươn lên chiến thắng 6-4 ở set đầu tiên.
Sau khi mỗi tay vợt có một break ở set thứ hai, trận đấu đã xuất hiện loạt tie-break. Cả hai bảo vệ điểm số giao bóng không tốt, Alcaraz mất 3 mini break và Korda mất 4 mini break trong 6 lần thực hiện giao bóng, qua đó Alcaraz thắng 7-5.
Ở set thứ 3, Alcaraz có break ở game thứ 4 và bảo vệ xuất sắc các game giao bóng, nhờ vậy anh có chiến thắng 6-3 và khép lại trận đấu ở vòng 3.
(责任编辑:Giải trí)
下一篇:Nhận định, soi kèo Sierra Leone vs Guinea Bissau, 23h00 ngày 20/3: Cửa dưới sáng nước
Tôn trọng ý kiến của cha và ông, các con, cháu, chắt của cụ không ai dám trái ý. Người nào việc nấy, mọi người chuẩn bị lo chuyện “hậu trường” để chuẩn bị cho buổi lễ mừng thọ diễn ra trong dự định được tươm tất.
Đùng một cái, vào sáng ngày mùng 3 Tết, anh con trưởng - năm nay đã xấp xỉ tuổi sáu mươi-thông báo là sẽ tổ chức lễ mừng thọ cho cha tại nhà riêng. Cụ Lục nghe con nói vậy thì dằn mạnh cây gậy ba toong xuống nền nhà: “Ô hay cái thằng này, mừng thọ cho mày hay cho tao đấy hử? Đã bảo là ra nhà văn hóa xã rồi thì cứ thế mà làm”.
Nhìn thấy bàn tay cụ Lục run lên bần bật trên đầu cây gậy, biết là cha đang rất tức giận, anh con trưởng bèn nhẹ nhàng đỡ cha ngồi xuống ghế. Cô con dâu cả hiểu ý, nhanh nhảu tiến sát bên cha chồng làm công tác “dân vận”: “Cha hiểu cho chúng con. Làm lễ mừng thọ ngoài xã tuy có vui thật đấy, nhưng sẽ không ấm cúng như ở nhà mình. Với lại, nhà con đã trót mời anh em, bạn bè ở cơ quan đến đây chia vui cùng gia đình ta rồi. Chẳng nhẽ khi họ đến mừng thọ cha mà cha không có mặt ở nhà thì còn ra thể thống gì nữa”.
“Có nhà chị đang làm mất thể thống thì có. Tôi còn lạ gì cái trò mời khách đến nhà để lấy phong bì, quà biếu của vợ chồng anh chị nữa. Dẹp hết! Tôi không cần những thứ đó. Tôi phải ra xã”- khó nhọc lắm cụ Lục mới bật lên những lời nói từ trong gan dạ, rồi cụ đưa tay lên vuốt ngực, thở không ra hơi.
Vợ chồng anh con cả tái mặt, không nói năng gì. Mấy đứa cháu nội và anh con út vừa đưa cụ vào phòng trong, vừa vỗ về như dỗ dành trẻ nhỏ: Ông cứ nghỉ ngơi đi, rồi đâu sẽ có đó. Nhất định chúng cháu sẽ tổ chức buổi mừng thọ theo đúng ý của ông.
Tuy vậy, bỏ mặc những “lời gan ruột” của cha và góp ý của anh chị em trong gia đình, vợ chồng anh cả vẫn làm theo ý của mình. Đến ngày xã làm lễ mừng thọ, họ chỉ đưa cụ Lục ra dự cho lấy lệ. Ngồi chưa đầy mười lăm phút, khi Ban tổ chức vừa công bố xong danh sách các cụ được mừng thọ, lấy lý do khách ở nhà đang đợi, anh con trưởng gần như bế cha mình lên xe rồi vội vàng rồ ga, phóng về nhà. Anh ta cũng chẳng thèm để ý đến khóe mắt già nua của cha mình đang rơm rớm nước.
Nghe nói con trai trưởng của cụ Lục đang đảm nhiệm chức vụ khá to trên thành phố. Tranh thủ lúc còn đương chức, anh ta tận dụng mọi cơ hội, kể cả lễ mừng thọ của cha để thu vén được chút nào hay chút ấy.
Sinh con ra nên cụ Lục cũng biết mọi toan tính của con, bởi vậy suốt ngày cụ cứ ngồi nơi bộ tràng kỹ rồi nhìn ra sân thở dài não nề. Hồi cụ mừng thọ 90 tuổi, con cháu cũng làm lễ cho cho ông cha mình đình đám lắm. Ai đến dự cũng tấm tắc khen lễ mừng thọ của cụ to nhất làng, thậm chí là nhất xã, quan khách trên thành phố về dự kín nhà, quà cáp vì thế cũng nhiều vô kể.
Sau khi bóc phong bì và đếm được hơn ba chục triệu, con dâu cả của cụ Lục lễ phép mang lại cho cha chồng rồi nhỏ nhẹ đầy ý tứ: “Số tiền này cha cứ chi tiêu tùy thích. Mặc dù tiền mừng hầu hết là của anh em, bạn bè chúng con nhưng lại là mừng cho cha nên nó thuộc quyền sử dụng của cha”.
Sau khi đưa tiền cho cha chồng, cô con dâu lại tìm mọi cách để “moi’ về bằng được. Đầu tiên là cô nói xa, nói gần trước mặt cha chồng rằng cái cửa cổng đã quá cũ, cần thay cái mới mà hai tháng nay chồng cô chưa đưa tiền lương. Cụ Lục có nghe đấy, nhưng cụ chẳng ừ cũng chẳng hử một tiếng.
Vài ngày sau, con dâu cụ đổi chiến thuật sang “tấn công trực diện”: “Dạo này chúng con đang bí quá, cha cho con “giật” tạm vài chục triệu, tháng sau lấy lương, con sẽ gửi lại”. Tất nhiên là cụ Lục chẳng có lý do để từ chối lời đề nghị đầy nhã ý của con dâu, mà cụ có giữ lại số tiền lớn ấy cũng chẳng để làm gì. Do vậy số tiền mừng thọ năm ấy cô con dâu được toàn quyền quyết định. Một tháng rồi một năm trôi qua, đến nay đã 5 năm, lời hứa “tháng sau lấy lương, con sẽ gửi lại” của cô con dâu cũng đi vào dĩ vãng.
Năm nay, sau khi tan tiệc, con dâu cụ lại lễ phép đưa lại cho cha chồng số tiền mừng thọ của quan khách, vẫn với giọng lễ phép: “Tùy cha sử dụng ạ”. Cầm trên tay xấp tiền mừng thọ gần năm chục triệu từ con dâu, cụ Lục run run cất vào ngăn tủ rồi cẩn thận khóa lại. Cụ chẳng mong có số tiền này, chỉ ước một lần được cùng tận hưởng không khí trang trọng, vui vẻ và ấm áp của buổi mừng thọ tập thể do xã tổ chức mà thôi.
Nhưng số tiền này nếu không chi tiêu thì trước sau con dâu trưởng của cụ cũng “đánh tiếng” mượn tạm. Nghĩ vậy nên cụ Lục ngày đêm suy nghĩ phải tiêu vào việc gì cho thật hữu ích và ý nghĩa. Sau một hồi suy tính, cụ quyết định sẽ tặng toàn bộ số tiền này cho thằng cháu trai – là con của con gái út của cụ- mua xe máy. Cuối năm ngoái, cháu cụ tốt nghiệp loại giỏi của một trường đại học và được một công ty nước ngoài mời về làm việc, nhưng khổ nỗi, vì gia cảnh nghèo khó, không đủ tiền mua xe máy đi làm nên vẫn phải đi xe buýt.
Khi biết được tin này, con dâu cả của cụ tỏ thái độ ra mặt. Mỗi lần có dịp là giọng cô luôn “mát mẻ, bóng gió” rằng, “cha ăn cây táo nhưng lại rào cây sung”, rồi thì: “cháu nội chưa thấy đâu, lại quan tâm đến cháu ngoại”.
Cụ Lục buồn lắm, ra đường gặp ai hỏi thăm đến chuyện mừng thọ, cụ đều lắc đầu, xua tay: “Vui vẻ gì đâu. Chắc tôi chẳng sống được mấy nỗi nữa. Càng nghĩ càng thấy thương chúng nó”.
(Theo PLVN)" alt="Sau lễ mừng thọ 90, cụ ông bị con dâu 'moi' hết tiền" />Sau khi đọc bài viết "Mừng cưới một chỉ vàng, bạn ‘trả’ lại 500 nghìn đồng" tôi thấy rất đồng cảm với tác giả. Có nhiều ý kiến cho rằng chuyện mừng cưới là tùy theo điều kiện kinh tế của mỗi người, nhưng theo quan điểm cá nhân tôi thì khi mừng cưới cũng là giúp sức để bạn mình có vốn để làm ăn hay tùy mục tiêu, nhưng ít nhất mừng lại cũng phải tương xứng với số tiền người ta đã mừng trước đó.
Bản thân tôi kết hôn được gần một năm và cũng có câu chuyện của riêng mình về việc mừng cưới. Tôi có một nhóm bạn đại học, cũng chơi với nhau được gần chục năm. Tuy học cùng ngành nhưng ra trường chúng tôi lại mỗi người làm một hướng nên cũng không có điều kiện chia sẻ với nhau nhiều về công việc. Thế nhưng, mỗi năm, chúng tôi đều có những dịp để tụ họp, ngồi lại với nhau và chia sẻ về cuộc sống.
Thật đáng tiếc là khi tôi làm đám cưới, chỉ có một bạn trong nhóm về chung vui được với chúng tôi và điều đó khiến tôi rất trân quý. Những người còn lại thì người thì ở xa, người bận công việc, nên các bạn không dự được, tôi cũng hiểu và không trách. Nhưng đáng nói là không người nào gửi lời chúc mừng hay gửi quà gì đến vợ chồng tôi.
>> Đồng nghiệp dò hỏi mừng cưới bao nhiêu tiền
Đặc biệt, tôi có một cô bạn cưới cách đây ba năm. Lúc đó, tôi lại đi công tác nên cũng không về dự được, chỉ gửi tiền mừng và lời chúc hạnh phúc đến vợ chồng bạn. Sau đó hơn một năm, khi con của bạn được ba tháng, tôi có dịp qua thăm bé và cũng gửi quà. Nhưng đến khi cưới tôi, bạn nói nhà có việc, ngỏ ý muốn qua trước một hôm nếu nhà tôi đãi tiệc. Tuy nhiên, do ít người quá nên nhà tôi không tổ chức đám vui sớm. Tôi đành hẹn bạn một dịp khác sẽ tổ chức riêng sau.
Vấn đề là sau đó, tôi nhận ra rằng bạn không dự được đám cưới tôi, cũng không gửi lời chúc hay mừng cưới tôi luôn. Thực sự, tôi vẫn chưa hiểu rằng mình sai ở điểm nào không, hay có vấn đề gì cư xử chưa đúng mực, mà chỉ nhóm bạn mình chơi cùng gần chục năm lại chỉ có đúng một người đến dự đám cưới và không có ai chúc mừng mình? Thế nên, tôi đang cân nhắc có nên dừng lại mối quan hệ với nhóm bạn này không? Rất mong quý độc giả cho tôi xin lời khuyên.
>> Quan điểm của bạn thế nào? Gửi bài tại đây. Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net.
" alt="Nhóm bạn thân không mừng cưới tôi đồng nào" />Cô dâu gào khóc khi bị bạn bè chú rể trói vào cột điện thoại. Ảnh: Weibo Một nhân chứng có mặt chia sẻ với tờ Fengmian News rằng, những người đàn ông này là bạn thời thơ ấu của chú rể.
"Trò đùa này đã được cặp đôi thống nhất từ trước. Đây cũng là cách giúp đám cưới thêm phần náo nhiệt. Phong tục ở địa phương chúng tôi là vậy. Không ai có ý xấu hay muốn gây hại gì", người bạn họ Yang của chú rể cho biết.
Yang nhấn mạnh thêm, chú rể cũng có mặt khi sự việc xảy ra và tất cả mọi người xung quanh ai cũng chú ý đến sự an toàn của cô dâu nên mong cư dân mạng không hiểu lầm.
Tuy nhiên, vụ việc vẫn gây phẫn nộ và bị lên án trên khắp các nền tảng mạng xã hội ở Trung Quốc.
"Vui vẻ trước nỗi đau của người khác thì thật đáng khinh"; “Nếu có chuyện gì xảy ra với cô dâu, ai sẽ chịu trách nhiệm?”... là một vài bình luận thể hiện sự bất bình của cư dân mạng bên dưới video.
Trò đùa được cho là một phong tục ở địa phương. Ảnh: Weibo Tới ngày 24/9, chính quyền địa phương đưa ra một tuyên bố về vụ việc, trong đó Yang và những người liên quan gửi lời xin lỗi về hành động của mình.
Tuyên bố cũng cho biết, chính quyền địa phương sẽ tăng cường thúc đẩy phong tục cưới xin văn minh và khuyến khích người dân bỏ các tập tục lạc hậu.
Trêu đùa chú rể quá đà, vị khách nhận ngay 'trái đắng' từ cô dâuTRUNG QUỐC - Một đám cưới ở Hà Bắc diễn ra gần đây bất ngờ được chú ý nhờ hành động bảo vệ chú rể đầy quyết liệt của cô dâu." alt="Cô dâu bị bạn bè trói trong đám cưới ngay trước mặt chú rể" />Chị Phạm Thị Ngọc Hà (36 tuổi, Wellington, New Zealand) là người rất yêu thiên nhiên, cỏ cây hoa lá. Chị thích được sống ở những ngôi nhà bình yên, nhiều hoa như trong phim ảnh. Năm 2017, được chuyển về ngôi nhà mới, chị Hà rất hứng khởi. Chị cùng chồng bắt tay cải tạo khu vườn như mong muốn của riêng mình .
Căn nhà mới hoàn toàn trống trơn, vườn tược chỉ có vài cây dại. Đất đai khô cằn, chứa nhiều sỏi đá, rác thải vật liệu xây dựng. Vậy nên chị Hà đã vạch ra bản vẽ nhằm phân chia, cải tạo vườn thành các khu vực trồng cây, hoa cho phù hợp.
Tay không cải tạo mảnh vườn sỏi đá
Tự nhận mình không có nhiều kinh nghiệm trồng trọt, chị Hà phải học hỏi kinh nghiệm, kiến thức từ mẹ ruột của mình. Mẹ chị vốn là người rất giỏi việc vườn tược và có nhiều kinh nghiệm chăm sóc cây cối.
Chị Hà đã có vườn hồng như mơ ước. Thời gian đầu có mẹ sang thăm và hỗ trợ, công việc cải tạo vườn của chị Hà nhàn hơn rất nhiều.
Đối với chị, công cuộc cải tạo vườn không hề đơn giản, thậm chí rất vất vả. Nhưng với tình yêu thiên nhiên, có khó mấy chị cũng không ngại.
Dưới cái nắng của mùa hè New Zealand, chị Hà và mẹ đội nón lá, mặc đồ chống nắng, bịt kín mặt xới đất, tay không lọc bỏ từng viên sỏi. “Nhiều hôm ngồi xổm nhặt sỏi lưng đau đến ê ẩm, hai mẹ con vẫn cố gắng”, chị Hà kể.
Khi vườn đã vơi bớt sỏi đá, chị Hà mua bổ sung đất chuyên dụng. Sau khi đào các hố đất sẽ đi rải phân bón dưới từng gốc. Chị còn thuê nhiều chuyến xe chở mủn vỏ cây về. Các bao nằm la liệt trước sân nhà. Chị Hà tự xúc chất đầy xe đẩy, mang rải đều trên bề mặt đất trồng nhằm cung cấp thêm dinh dưỡng, giữ ẩm cho cây.
Những khóm hồng ngào ngạt hương thơm Riêng khu vực thảm cỏ, sỏi đá lợn cợn hầu như không thể loại bỏ, cỏ dại còn mọc nhiều. Ban đầu, chị nhổ cỏ dại bằng tay vì không muốn đất ngấm chất hóa học. Nhưng vì có nhiều loại “cứng đầu’’, bám sâu và lan rộng xuống lòng đất nên cuối cùng chị phải sử dụng đến thuốc diệt cỏ. Phải mất đến 3 năm, thảm cỏ mới mọc xanh mượt, ưng ý.
Chị Hà bộc bạch: “Để có khu vườn rực rỡ như ngày hôm nay, mẹ mình chính là người đầu tiên xây dựng nền móng vững chãi. Ngay cả khi đã về Việt Nam, bà vẫn thường xuyên nhắc nhở và hướng dẫn mình cách chăm vườn”.
Qua đó, chị Hà lại có thêm nhiều kinh nghiệm chăm hoa. Vào mùa lạnh, hoa hồng ngủ đông nhưng vẫn phải tỉa cành, bón phân, phun thuốc nhằm thúc đẩy sự phát triển của cây khi sang xuân. Các cây hồng thân to, bao phủ rộng, gai mọc tua tủa khiến chị nhiều lần bị cào rách mũ, quần áo, găng tay khi cắt tỉa. Khi xuân về, hồng chớm nở nụ non, nhìn rất bắt mắt.
Chị Hà coi đây là tài sản tinh thần vô giá Chị tự chế hỗn hợp nước, dung dịch nước rửa bát và dầu neem, xịt 2 tuần/lần để tránh sâu bọ, giúp bông nở không bị dị dạng. Hoa hồng nở liên tục từ mùa xuân cho đến mùa thu. Sau mỗi đợt hoa sẽ cắt bỏ bớt cành tàn để cây phát triển trông đồng đều hơn.
Mùa hè ở New Zealand dù nhiệt độ nền không quá cao nhưng nắng gắt, ít mưa. Chị Hà tưới nước đều đặn vào mỗi buổi chiều hoặc sáng sớm. Sau này, chị lắp đặt thêm hệ thống máy phun nước để việc chăm vườn đỡ cực hơn.
Nhờ nỗ lực của bản thân, được ông xã giúp, đam mê của chị đã thành hiện thực. Sau hơn 4 năm, cành hồng đã vươn cao, phủ kín hoa khiến chị rất hài lòng.
Vườn hồng cổ tích ai đi qua cũng muốn dừng chân ngắm nhìn
Hiện tại, vườn hồng nhà chị Hà đang “thời con gái”, đâm bông rực rỡ. Không chỉ trồng hoa hồng, chị còn trồng xen kẽ, đa dạng các loài như mẫu đơn, anh đào, cúc, cẩm tú cầu, thủy tiên, thược dược…và nhiều giống hoa, cây xanh đặc trưng xứ người.
Hoa hồng đang độ nở rộ, ai đi qua cũng phải đứng lại ngắm nhìn. Tuy công việc bận rộn, còn chăm con nhỏ nhưng chị và ông xã vẫn cố gắng chăm sóc vườn mỗi tuần một lần. Đến khi hồng vào vụ hay bước vào thời gian quan trọng, anh chị sẽ dành nhiều thời gian hơn.
"Mát tay" trong việc trồng trọt, vườn hồng của chị Hà suốt 4 mùa đều rực rỡ, ong bướm bay lượn khắp nơi, hương thơm tỏa ngào ngạt. Bất cứ ai đi qua đều dừng chân ngắm nhìn, khen ngợi.
Vườn hồng đẹp như khu vườn cổ tích Vườn hồng được xem như thú vui, hạnh phúc, niềm tự hào của chị Hà. Mỗi ngày chị đều dành ít nhất 1 tiếng ra vườn thưởng hoa, nghe tiếng chim ca.
“Mình cảm thấy như đang được sống trong những giấc mơ. Vườn hồng chính là tài sản tinh thần vô giá của mình. Nơi đây chứa đựng nhiều tình cảm, kỷ niệm đẹp. Đây là nơi mình xây dựng tổ ấm, là nơi con gái mình khôn lớn từng ngày. Đây cũng chính là nơi có bóng dáng mẹ lom khom làm vườn”, chị Hà chia sẻ.
Thanh Anh
(Ảnh: NVCC)
Giám đốc bỏ phố về làng, cải tạo nhà đổ nát để trồng rau, sống an yên
Sau khi chọn cuộc sống ở làng quê, người đàn ông cùng các thành viên trong gia đình biến nhà đổ nát thành không gian sống xanh với vườn rau trên cao.
" alt="Vườn hồng đẹp như cổ tích của mẹ Việt ở New Zealand" />Đó là một phần trong đám cưới được tổ chức tại Ấn Độ hồi tháng 3/2020 của chị Lại Ngọc Lan Hương và anh Suraj.
Khi làm thủ tục kết hôn, Lan Hương và Suraj mới có khoảng 3 tháng quen và yêu nhau. Vì vậy, người phụ nữ hiện 30 tuổi luôn nói, chuyện tình yêu của chị và chồng là “khá liền tay nhưng đủ yêu thương, thấu hiểu và tin tưởng”.
Chị Lan Hương và anh Suraj Lời cầu hôn vội vã
2 năm trước, qua một người bạn Ấn Độ, Lan Hương quen anh Suraj tại TP.HCM. Khi đó, cô gái Việt 28 tuổi, là thiết kế đồ họa còn Suraj 30 tuổi, là kỹ sư viễn thông chuyên về thử nghiệm các thiết bị di động, được cử sang Việt Nam làm việc 1 tháng.
Lần đầu gặp Suraj, Lan Hương thấy anh giống như chàng trai mới lớn, chân đi dép lê và mồ hôi nhễ nhại, lon ton bước tới chỗ bạn gái. Chị Lan Hương cũng vừa đi làm về nên mặc nguyên quần tây và áo sơ mi kiểu kurti của Ấn Độ.
Buổi hẹn đầu tiên ấy chị Lan Hương mang theo những trái cherry, Suraj mua hai ly nước mía. Hai người cùng ngồi nói chuyện phiếm. Một tuần sau, Suraj bất ngờ tỏ tình khi cả hai đang dạo quanh công viên ở Quận 7.
“Anh ngắt một bông hoa bé xíu, đỏ chót và thổ lộ về tình cảm dành cho mình dưới ánh trăng. Lúc đó mình vừa ngượng vừa khó xử. Mọi thứ xảy ra quá nhanh và mình thấy rõ là anh bạn trước mặt đã hơi vội vàng. Mình từ chối trả lời và nói anh hãy cho cả hai thêm thời gian suy nghĩ kỹ”.
Nhưng hôm sau, khi cả hai đang đứng hóng gió ở công viên Hầm Thủ Thiêm, chàng trai Ấn Độ lại thực hiện một bài trình bày dài cả tiếng đồng hồ để nói về bản thân, cảm xúc, tư tưởng trước và sau khi gặp Lan Hương, về dự định tương lai…
Cô gái Việt thấy xúc động nhưng vẫn hỏi Suraj: “Chúng ta làm người yêu trước đã có được không?”. Suraj khẳng định, đã nghĩ kỹ và muốn chị đồng ý làm vợ anh.
“Cuối cùng, anh đã thuyết phục được mình nói đồng ý ngay lúc đó”, Lan Hương nhớ lại khoảnh khắc đánh dấu bước ngoặt lớn trong cuộc đời mình.
Chị Lan Hương nói, chuyện tình yêu của chị và chồng là “khá liền tay nhưng đủ yêu thương, thấu hiểu và tin tưởng”. Yêu nhau được ít ngày, Lan Hương đưa bạn trai đi cắt tóc, cạo râu tút lại diện mạo để chuẩn bị về ra mắt bố mẹ. Nhưng trước hôm về ra mắt, hai người đi Vũng Tàu chơi và bị ngã xe, trầy đầu gối nặng. “Suraj bị rách quần, đứt hết đôi dép lào”.
Hôm sau, cả hai xuất hiện trước mặt phụ huynh trong bộ dạng đi cà nhắc. Nhưng điều hài hước hơn cả là khi đến cổng nhà bạn gái Suraj một mực đòi quay về.
“Anh ấy run lắm, run từ lúc đi mua quà cho bố mẹ mình. Lúc tới nhà, chưa kịp đỗ xe anh đã hối vội, đòi quay về vì anh run quá không dám gặp phụ huynh nữa”, chị Lan Hương bật cười kể lại.
Hai người đăng ký kết hôn sau 3 tháng quen và yêu nhau. Sau cuộc gặp gỡ, Suraj nhận được sự đồng ý của bố mẹ bạn gái. Tuy nhiên, bố mẹ chị yêu cầu anh phải cùng Lan Hương làm thủ tục đăng ký kết hôn trước khi đám cưới diễn ra. Vì vậy, trước khi về nước 1 ngày, Suraj đưa bạn gái và mẹ vợ tương lai đến Lãnh sự quán hỏi thủ tục.
Vài tuần sau đó, Lan Hương một mình mang giấy tờ sang Ấn Độ để cùng bạn trai đi đăng ký kết hôn. Nửa tháng sau khi đăng ký họ cùng trở lại Việt Nam làm lễ ăn hỏi.
“Ngày ăn hỏi, nhà trai không thể có mặt. Bọn mình phải cầu cứu cộng đồng người Ấn Độ ở TP.HCM. Mình nhờ họ đến tham dự cho chồng mình đỡ lo lắng vì đây là lần thứ 2 anh ra nước ngoài, lại là sự kiện trọng đại trong đời mà không có người thân bên cạnh. May mắn, những người bạn Ấn đã không ngại ngần dành thời gian và công sức để đến chúc phúc cho bọn mình”, chị Lan Hương chia sẻ.
Đám cưới lúc nửa đêm
Tháng 3/2020 đám cưới của chị Lan Hương và Suraj chính thức diễn ra tại Kolkata, Tây Bengal, Ấn Độ. Theo phong tục, đám cưới của cặp đôi kéo dài suốt 5 ngày.
Đám cưới tại Ấn Độ diễn ra trong 5 ngày. “Lễ cưới chính thức bắt đầu lúc 11h đêm, được livestream tất tần tật. Tới 5h sáng thì mọi thứ xong xuôi, cô dâu chú rể rời khách sạn, lên xe bông về nhà chồng.
Khi bước xuống xe hai vợ chồng phải đứng trong hai cái rổ tre, ôm nhau bước đến cửa. Vào nhà, cô dâu chú rể lại lập tức tham gia lễ đá hũ gạo, in dấu chân, viết tên lên tường, chơi trò tìm nhẫn trong chậu sữa... cùng một số lễ khác nữa”, chị Hương nhớ lại và cho biết đó là một đám cưới đầy màu sắc với bột sindu đỏ, hoa cúc vàng, huệ trắng và bông bụt rải khắp nơi.
Có nhiều nghi thức trong đám cưới ở Ấn Độ Sau đám cưới, vợ chồng chị Lan Hương sống cùng mẹ và em gái của Suraj trong một căn hộ 2 phòng ngủ. Nơi đây là vùng ngoại ô, nhiều người dân vẫn còn tư tưởng cổ hủ nên có nhiều việc xảy ra khiến nàng dâu Việt bỡ ngỡ.
Tuy vậy, sau gần 2 năm làm dâu Ấn Độ, chị khoe: “Nhà chồng khen anh đã lựa chọn rất đúng. Họ tin chắc nếu họ tìm cho chồng mình một người vợ Ấn Độ theo kiểu hôn nhân sắp đặt thì sẽ không được thấy gia đình hạnh phúc là như thế nào.
Còn về phần gia đình mình ở Việt Nam, mẹ mình rất tự hào vì bà đã đúng khi chọn chồng mình làm con rể. Bà còn hay so sánh đùa bố mình với anh, bảo anh hơn bố mình rất nhiều, anh cao to khỏe mạnh trông rất đàn ông, râu hùm hàm én bao bọc vợ con”.
Linh Giang
(Còn nữa)
Cô dâu, chú rể ngồi trong nồi để 'bơi' qua đường phố ngập lụt
Bất chấp mưa lũ gây ngập lụt, một cặp cô dâu, chú rể Ấn Độ đã ngồi trong chiếc nồi nấu ăn, vượt lũ để tới nơi tổ chức đám cưới của mình.
" alt="Đám cưới tổ chức lúc nửa đêm của cô gái Việt ở Ấn Độ" />
- ·Nhận định, soi kèo U22 Việt Nam vs U22 Hàn Quốc, 14h30 ngày 20/3: Tin vào cửa trên
- ·Phát hiện kiến trúc cổ, niên đại thế kỷ 4
- ·Phó tướng Vance
- ·18 năm chữa vô sinh trong nước mắt của ông bố U50
- ·Nhận định, soi kèo U19 Bồ Đào Nha vs U19 Thổ Nhĩ Kỳ, 18h00 ngày 19/3: Tin vào ‘tiểu Seleccao’
- ·Gián chui vào tai chết tạo thành ổ viêm
- ·Cách làm bánh rau củ chiên giòn rụm kiểu Hàn
- ·Lý do người dùng ngày càng chuộng Nho sữa Hàn Quốc
- ·Nhận định, soi kèo Kosovo vs Iceland, 2h45 ngày 21/3: Nhỏ mà có võ
- ·Ngoại tình với sếp 4 tháng, ngày về 'sốc' khi thấy thân hình vợ
Liên quan đến các phản ánh bất cập tại Viện Y dược học dân tộc TPHCM, lãnh đạo Sở Y tế TPHCM cho biết, sau khi ghi nhận thông tin từ Báo Dân trí,Thanh tra Sở Y tế và Phòng Tổ chức cán bộ của Sở Y tế đang tiến hành làm việc với Viện Y dược học dân tộc TPHCM.
Ngày 2/10, ông Hồ Văn Hân, Chánh Thanh tra Sở Y tế TPHCM đã ký giấy mời chị L.U.N.B. (nhân vật trong bài viết "Sống lao đao vì bị Viện Y dược học dân tộc TPHCM treo đơn xin nghỉ" mà báo Dân trí đăng tải) đến làm việc để giải quyết cho thôi việc. Buổi làm việc diễn ra ngày 8/10.
Báo Dân trítiếp tục cập nhật thông tin vụ việc nêu trên.
" alt="Viện Y dược học dân tộc TPHCM đòi lại thu nhập tăng thêm có đúng luật?" />Cách làm bánh chuối chiên đơn giản, ngon như ngoài hàng
Bánh chuối chiên là món ăn vặt được nhiều người yêu thích bởi vị thơm, giòn. Cách làm bánh chuối chiên khá đơn giản. Chỉ cần vài nguyên liệu dễ kiếm, bạn đã có thể làm bánh chuối chiên giòn cho cả nhà thưởng thức.
" alt="Cách làm bánh rau củ chiên giòn rụm kiểu Hàn" />Một đời tảo tần
Cứ mỗi độ đông về rét mướt, lại đến ngày giỗ mẹ kính yêu (8/11 Âm lịch).
Mẹ tôi, 1 phụ nữ nết na, thùy mị, công dung ngôn hạnh, SN 1941 tại vùng quê chiêm trũng, thôn Đại Đồng, xã Liên Hòa, huyện Phú Xuyên, tỉnh Hà Tây (nay là Hà Nội).
Sau đó, ông bà ngoại chuyển cả nhà lên sinh sống ở Ô Chợ Dừa, Đống Đa, Hà Nội.
Bố mẹ và mấy chị em tôi lúc còn nhỏ. Năm 1956, tuổi 15, mẹ trở thành 1 thiếu nữ duyên dáng, tinh khôi. Nhưng rồi vâng lời bố mẹ về cuộc hôn nhân sắp đặt, mẹ trở thành vợ của chàng trai 19 tuổi, đẹp nhất làng Đại Đồng (Phú Xuyên) khi ấy.
Từ việc chỉ quen với phố xá đông vui náo nhiệt, đèn điện rực sáng khắp nơi, hàng ngày đi học và vui chơi múa hát, về nhà ngồi học thêu do bố mình hướng dẫn, thì nay mẹ trở thành 1 cô gái thôn quê đích thực, làm dâu trong gia đình thuần nông.
Mẹ dần làm quen rồi thành thạo từ việc nhà như xay lúa, giã gạo, bế em đến việc đồng áng như cấy gặt, chăn trâu, cắt cỏ, tát nước, kéo vó tôm, mò cua, bắt ốc, …
Nhưng dù công việc vất vả, mưa nắng dãi dầu thế nào mẹ vẫn luôn vui vẻ hòa nhập, tận tụy, chăm chỉ vì bên cạnh mẹ luôn có người chồng hết lòng yêu thương, cùng gánh vác trách nhiệm.
Mẹ yêu chồng, yêu gia đình nhà chồng. Tính nết mẹ hiền hòa, thơm thảo nên mẹ được chồng, bố mẹ chồng, các em và họ hàng vô cùng ưng ý và yêu thương.
Thời gian cứ êm đềm trôi đi như thế, nhưng trong thẳm sâu tâm hồn người vợ trẻ ở quê vẫn luôn đong đầy tình cảm nhớ thương bố mẹ và các em mình, lòng bồi hồi khi nhớ về những ký ức tươi đẹp của tuổi mới lớn chưa xa.
Thấy vợ mình vất vả việc nhà nông ở thôn quê và nỗi buồn xa bố mẹ, đầu năm 1958, bố xin phép ông bà nội cho 2 vợ chồng lên Thủ đô sinh sống cùng với bố mẹ vợ, đồng thời kiếm tìm 1 tương lai rộng mở hơn cho gia đình nhỏ của mình.
Sau 1 thời gian khảo sát, bố chọn nghề hớt tóc tại hè phố Ô Chợ Dừa. Với hình thức đẹp, nụ cười duyên khoe chiếc răng khểnh, lại khéo tay khéo nói nên bố rất đông khách. Còn mẹ thì làm công việc nhà và phụ giúp bà ngoại buôn bán nhỏ những mặt hàng thực phẩm như mớ rau, con cá, lạng tôm, cùng với các loại bánh trái, mua đầu chợ, bán cuối chợ. Từ những công việc ấy, 2 vợ chồng bước đầu cũng có 1 chút thu nhập nhưng chủ yếu vẫn phải dựa vào ông bà ngoại nuôi dưỡng.
Đến tháng 12/1958, khi tròn 17 tuổi, mẹ sinh con gái đầu lòng đặt tên Thanh Xuân để mong sao cuộc đời con gái sau này luôn gặp may mắn và tươi trẻ như mùa xuân.
Đầu năm 1959, bố nhập ngũ, trở thành anh bộ đội xa nhà. Nhưng đến năm 60, bố bị gãy xương bả vai trong khi đang làm nhiệm vụ nên quân đội cho bố xuất ngũ và được sắp xếp vào làm việc tại UBND quận Đống Đa. Tháng 11/1960, mẹ sinh con gái thứ 2 đặt tên Thu Lan, tên của 1 loài hoa quý.
Đến tháng 8/1963, mẹ sinh con trai út đặt tên Xuân Thanh, tên gọi thể hiện sự mạnh mẽ và kết nối với tên chị gái Thanh Xuân.
Khi các con lớn hơn 1 chút, mẹ đi học bổ túc văn hóa để có trình độ văn hóa cấp 3. Tốt nghiệp, bố xin cho mẹ vào làm cơ quan Nhà nước.
Nơi đầu tiên mẹ làm là xí nghiệp quản lý nhà, đi thu tiền thuê nhà của các gia đình. Một thời gian sau mẹ được điều động về phụ trách công tác tổ chức của Trường Đào tạo cô nuôi dạy trẻ, 1 đơn vị sự nghiệp trực thuộc Ủy ban Bảo vệ bà mẹ trẻ em Hà Nội.
Tiếp nối về sự nghiệp của bố, năm 1981, bố được phân công làm Trưởng phòng kiêm Đội trưởng quản lý thị trường. Từ năm 1997, bố giữ chức Chánh thanh tra Sở và Hội thẩm Tòa án nhân dân Hà Nội 2 nhiệm kỳ cho đến khi nghỉ hưu.
Ảnh mẹ lúc 41 tuổi Cả quá trình công tác của bố và mẹ trong những năm đầu sự nghiệp như thế nhưng với đồng lương ít ỏi, thời kỳ bao cấp muôn vàn khó khăn thiếu thốn, cuộc sống vẫn không đủ miếng cơm, manh áo, lại còn việc học hành của các con, nên không còn con đường nào khác là "phải tự cứu mình trước khi trời cứu". Vì vậy mẹ bắt tay vào việc làm thêm ngoài giờ.
Đầu tiên mẹ nuôi gà tây, nuôi thỏ để bán, rồi nhận may gia công, đan áo len thuê. Mẹ vừa đan vừa hướng dẫn 2 con gái cùng đan nhưng chỉ có Thu Lan là khéo tay và chăm chỉ giống mẹ, còn tôi thì vừa ngại vừa vụng nên đan rất chậm và xấu, mẹ gần như phải tháo ra đan lại mất nhiều thời gian. Cuối cùng mẹ không khiến tôi đan nữa (lúc đó tôi rất thích nhưng sau này khi đã làm mẹ, tôi thấy ân hận và thương mẹ mình vô cùng).
Rồi những công việc làm thêm ấy, thu nhập cũng chẳng được là bao. Không biết được ai giới thiệu, mẹ lại đi cất buôn bánh mì trực tiếp ở lò bánh rồi mang tận vào thị xã Hà Đông (tỉnh Hà tây cũ) giao cho các hàng bán lẻ. Việc phải đi xa như vậy là do những quy định lúc bấy giờ, CBCNV Nhà nước không được buôn bán, làm kinh tế tư nhân. Nếu bị phát hiện sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp.
Đến năm 1986, khi mẹ 45 tuổi, đủ tuổi nghỉ hưu non theo chế độ, mẹ làm thủ tục nghỉ hưu để tập trung thời gian vào công cuộc mưu sinh, lao động, dịch vụ kiếm đồng tiền được nhiều hơn, lo cho các con có cuộc sống tốt hơn.
Mẹ vẫn đi giao bánh mì, lại thêm bánh quẩy, bánh rán cho các hàng nước (3 chị em tôi, kể cả khi 2 chị em gái đã có gia đình riêng và em Thanh học ĐH Luật ở Liên Xô về cũng đi giao bánh phụ mẹ trong 1 thời gian dài). Rồi mẹ nghiên cứu thêm thị trường tiêu dùng, đi mua các loại quạt điện, các loại tủ lạnh (phổ biến nhất là loại xaratop) đã cũ hỏng về thuê thợ sửa chữa động cơ hoặc thay lốc, làm mới lại rồi đem bán với giá cao hơn.
Nhưng dù vất vả lao động kiếm tiền, lo toan cuộc sống vật chất và việc học hành của các con nhưng bố mẹ vẫn luôn chú trọng đến đời sống tinh thần, vui chơi giải trí, dành thời gian đưa các con đi thưởng thức các sinh hoạt văn hóa văn nghệ. Hàng tuần cứ đến tối thứ 7, bố mẹ lại đưa chúng tôi đi xem, lúc thì vở kịch nói, vở chèo hay 1 vở cải lương, hoặc xem phim, xem múa rối, xem xiếc.
Mấy mẹ con lại có chung sở thích là cứ đến 10h mỗi tối, nghe chương trình Tiếng thơ của Đài Tiếng nói Việt Nam và đặc biệt ngưỡng mộ giọng ngâm của nghệ sỹ Trần Thị Tuyết.
Sáng Chủ nhật, mẹ mua sắm đủ các loại bánh mì, bánh ngọt, pate, thịt hộp, hoa quả, nước uống để cả nhà đi chơi công viên Thống Nhất, vườn Bách Thảo, rồi đi thăm quan phố xá, Hồ Gươm, ăn kem Tràng tiền, đi thăm viện bảo tàng, sinh hoạt nhà văn hóa thiếu niên thành phố hoặc thăm ông bà ngoại, về quê thăm ông bà nội và họ hàng.
Cứ thế theo thời gian, bằng sự miệt mài lo toan, bươn chải kiếm từng đồng tiền của mẹ cùng với sự nghiệp phát triển của bố, cuộc sống gia đình dần ổn định và được cải thiện. Nhà tôi đã mua được ti vi đen trắng, xe đạp phượng hoàng, sắm thêm nội thất...
Năm 1992, bố lại được thành phố phân 1 mảnh đất chia lô ở ngõ 91 phố Nguyễn Chí Thanh, bố mẹ xây lên 3 tầng và chuyển về ở cho đến cuối đời.
Tình yêu của mẹ
Cả cuộc đời mẹ, tình yêu đối với bố là sự thủy chung, ngưỡng mộ và niềm tự hào. Bố đẹp trai, phong độ, tài ăn nói thu hút, hùng biện giỏi. Trong đầu bố đầy ắp những áng văn hay, những vần thơ đẹp, những câu tục ngữ ca dao ý nghĩa, những tích xưa chuyện cũ.
Bố là "fan" ruột của sách truyện lịch sử Việt Nam và lịch sử Trung Quốc, say mê đồ gốm sứ, đồ trang trí truyền thống, đặc biệt yêu thích cỏ cây hoa lá. Giọng hát bố truyền cảm, vũ đạo đẹp (bố đã từng giành giải Đôi giày vàng của 1 cuộc thi nhảy).
Bố lại công tác trong môi trường quản lý văn hóa nghệ thuật, xung quanh toàn giới văn nghệ sỹ với tâm hồn bay bổng, lãng mạn, bên cạnh luôn có những bóng hồng xinh đẹp (bố đã vài lần đưa các đoàn người đẹp Thủ đô sang nước bạn Trung Quốc thi hoa hậu).
Nhưng với mẹ và gia đình, bố chưa bao giờ vơi đi niềm tin, tình yêu và trách nhiệm. Bố càng say sưa công việc, mẹ càng ngưỡng mộ và ủng hộ, càng vun vén cửa nhà, chăm lo nuôi dạy con cái để bố yên tâm phát triển sự nghiệp.
Tôi nhớ mãi năm 1971, thời kỳ bố phụ trách công tác phát triển thư viện. Hàng tuần, Thư viện Hà Nội (ở phố Bà Triệu) tổ chức giới thiệu 1 cuốn sách hay và ý nghĩa hoặc tác phẩm văn học tiêu biểu phục vụ độc giả Thủ đô.
Vào 1 buổi tối như thế, bố đưa mấy mẹ con đến nghe bố giới thiệu cuốn sách nói về người anh hùng Nguyễn Hoàng Tôn (tôi không còn nhớ tên tác giả). Trong hội trường cả trăm người ngồi dưới lặng im phăng phắc nghe bố nói. Bố giới thiệu sách chính trị mà như đang diễn thuyết về 1 tác phẩm văn học nghệ thuật hấp dẫn.
Giọng nói ấm áp, truyền cảm; diễn đạt hùng biện nhưng vẫn dễ hiểu, phân tích nổi bật hình tượng nhân vật, làm dâng lên niềm tự hào và ý nghĩa giáo dục truyền thống cách mạng cho độc giả, thỉnh thoảng hội trường lại vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt dành tặng bố.
Tôi quay sang nhìn mẹ, thấy mẹ lặng người nghe bố nói như nuốt từng lời, đôi mắt rưng rưng vì ngỡ ngàng và cảm phục người chồng thân yêu của mình, rồi mẹ nói với các con: mong sao sau này có con nào đi theo được nghề của bố. Nhưng rồi cuối cùng không có con nào theo cả.
Con gái lớn giữ 1 chức danh cấp vụ trong ngành Tổ chức Nhà nước - Bộ Nội vụ, con gái thứ thì theo nghề kế toán (nay đều đã nghỉ hưu), con trai út học luật quốc tế ở Liên Xô vẫn đang công tác và giữ 1 vị trí quan trọng trong ngành Hàng không. Khi bố mẹ còn sống đã rất hài lòng, yên tâm và hãnh diện vì sự nghiệp của các con mình.
Khi bố được nghỉ hưu, bố mẹ từng ngày, từng tháng, từng năm luôn trọn vẹn bên nhau, sống 1 cuộc sống bình dị và vui với hạnh phúc của từng gia đình nhỏ của các con.Vợ chồng em trai út luôn tận tụy chăm sóc bố mẹ, thường xuyên đưa bố mẹ đi thăm quan du lịch, nghỉ dưỡng ở nhiều nơi, tận hưởng niềm vui tuổi già.
Đến năm 2004, bố bị tai biến, mẹ lại cùng các con hết lòng chăm sóc, đưa bố đến những cơ sở điều trị tốt nhất để cứu chữa. Dần dần bố hồi phục được phần nhiều, vẫn yêu đời, lạc quan và sáng suốt như xưa. Rồi 2 ông bà hàng ngày lại đưa nhau ra công viên hồ Thành Công gần nhà để tập thể dục, phục hồi chức năng, hưởng không khí thiên nhiên, đón những tia nắng ban mai buổi sáng hay ngắm giọt nắng chiều nhẹ buông phía cuối hồ. Cùng nhau ôn lại chuyện ngày xưa, chuyện gia đình con cái, cháu chắt. Cao hứng ông lại xuất khẩu 1 vài câu thơ tặng bà, bà hiền hậu nhìn ông. Cả 1 quá khứ dài đằng đẵng bao năm chỉ còn lại niềm vui và sự bình yên.
Cả cuộc đời mẹ đã cùng với bố xây dựng một gia đình yên ấm, bình dị, cùng nhau nuôi dạy các con khôn lớn, khỏe mạnh, được học hành. Theo truyền thống gia đình hai bên nội ngoại, ông bà làm tấm gương cho bố mẹ, bố mẹ lại làm tấm gương để các con noi theo và giáo dục chúng con trở thành những người sống lương thiện, biết đùm bọc sẻ chia, có lòng biết ơn đối với ông bà tổ tiên, chân thành và trọn vẹn nghĩa tình.
Đối với gia đình 2 bên nội ngoại, mẹ là người con tuyệt vời, vô cùng hiếu thảo, tận tụy, hết lòng chăm sóc, phụng dưỡng bố mẹ 2 bên. Mẹ được họ hàng, anh em, bạn bè vô cùng yêu quý và trân trọng.
Mẹ và con gái Năm 2010, mẹ lâm trọng bệnh 1 thời gian rồi ra đi, để lại niềm tiếc thương vô hạn cho bố và chúng con, các cháu và gia đình. Trong giờ phút chia xa cuối cùng ấy, bố đã tiễn biệt mẹ bằng 1 bài thơ tự tay bố viết, trong đó có 4 câu đã nói lên tất cả cuộc đời và con người của mẹ:
Suốt đời nhường nhịn sẻ chia
Chồng con cháu chắt họ hàng gần xa
Nghĩa nhân lan tỏa mọi nhà
Ngàn năm thơm thảo vẹn toàn em ơi.
Đến năm 2012, bố thân yêu cũng đã rời xa chúng con để về với người vợ tào khang và ông bà tổ tiên.Thế là bố mẹ lại bên nhau sum họp nơi bồng lai tiên cảnh.
Bố mẹ tôi Giỗ mẹ năm nay, con gái đầu lòng của bố mẹ viết những dòng tâm huyết để ghi tạc công lao trời bể của bố mẹ. Cầu mong trên trời cao, bố mẹ nở nụ cười mãn nguyện và yên tâm về chị em chúng con.
Thanh Xuân
Ngày tôi đến hỏi vợ và cuộc 'thẩm vấn' thót tim của bố
Đang ngủ, nghe tiếng gọi giật, tôi choàng tỉnh và nhìn thấy bố vợ tương lai đang tốc màn đứng ngay đầu giường, khuôn mặt lộ vẻ giận dữ.
" alt="Mẹ tôi, người đàn bà một đời tần tảo, bình dị, thủy chung" />Anh Hoàng Văn Thới trao 34 phần quà cho các cháu học sinh tại điểm trường mầm non Làng Nủ. Ảnh: XĐ Theo chị Hoa, tại điểm trường có 4 giáo viên, ai cũng xúc động và rơi nước mắt với hành động của anh Thới. Mặc dù anh phải chịu nhiều đau thương nhưng cơn lũ qua đi anh vẫn quan tâm, động viên các học sinh. Đây là những học sinh đã học cùng con anh Thới trước khi cơn lũ quét kinh hoàng ập đến.
"Các con học thay con của chú nghe chưa - lời nhắn nhủ của anh Thới với các học sinh khiến giáo viên nghẹn ngào vì thương 3 cháu con anh quá", chị Hoa nói.
Điểm trường mầm non Làng Nủ là nơi con anh Thới đã theo học trước khi cơn lũ quét kinh hoàng ập đến. Ảnh: XĐ Chia sẻ với PV VietNamNet, anh Hoàng Văn Thới cho biết, phần quà là do 1 nhà hảo tâm nhờ anh gửi tới các học sinh tại điểm trường. Đây là những cháu đã học cùng con anh trước đây và anh coi các cháu học sinh như con của mình.
Phần quà nhỏ để động viên các cháu chăm ngoan học tập sau khi cơn lũ quét qua đi.
Anh Thới cho biết thêm, sau khi khu nhà tạm cư hoàn thành anh đã dọn về đây ở. Những ngày đầu sau khi mất cả 5 người thân trong gia đình anh đã rất tuyệt vọng, buồn bã.
"Được sự quan tâm, giúp đỡ của mọi người tâm trạng của tôi hiện giờ đã tốt hơn và tôi cũng đang định hướng về cuộc sống mới trong thời gian tiếp theo", anh Thới nói.
Ông Phạm Đức Vinh, Hiệu trưởng trường TH&THCS Phúc Khánh cho biết, sáng nay, anh Thới có đến gặp ban giám hiệu nhà trường để đề đạt nguyện vọng sẽ tặng quà cho 13 em lớp 2C - nơi con anh từng theo học.
Tuy nhiên, vì cuộc sống anh Thới còn nhiều việc phải lo, khắc phục khó khăn và tái thiết lại cuộc sống nên ông Vinh cảm ơn và nhận tấm lòng của anh, còn phần quà gửi các cháu học sinh, nhà trường đã xin phép anh Thới không nhận.
"Tập thể giáo viên nhà trường rất thương anh Thới cũng như bà con nhân dân thôn Làng Nủ. Khi phân tích và xin phép từ chối phần quà gửi tới các em học sinh, anh Thới cũng vui vẻ với quyết định trên của nhà trường", ông Vinh nói.
Chuyện cảm động phía sau tấm ảnh phục dựng gia đình đủ 4 người ở Làng NủSau trận lũ quét kinh hoàng xảy ra tại thôn Làng Nủ, em Hoàng Xuân Phúc (14 tuổi) đã mất đi cả bố và mẹ. Mong muốn của Phúc là có một bức ảnh đầy đủ 4 thành viên trong gia đình." alt="Lời nhắn người cha mất 3 con ở Làng Nủ: 'Hãy học thay con của chú'" />
- ·Nhận định, soi kèo U19 Tây Ban Nha vs U19 Pháp, 20h00 ngày 19/3: Thêm một lần đau
- ·'Với tư cách bà mẹ “bỉm sữa”, tôi tẩy chay ngoại tình'
- ·Xây dựng văn hóa chia sẻ trong môi trường học tập 4.0
- ·Giá vàng thế giới xuống thấp nhất 2 tháng
- ·Nhận định, soi kèo Correcaminos vs Venados, 08h00 ngày 21/3: Tin vào cửa dưới
- ·Chán chồng, phải sống thế nào?
- ·Việt Nam hạ Thái Lan ở futsal AFF Cup 2024
- ·TP.HCM ‘khát’ lao động dịp cuối năm
- ·Nhận định, soi kèo Tapatio vs Atlante, 08h00 ngày 20/3: Thắng vì ngôi đầu
- ·'30 năm trước gap year chữa lành còn hơn về già đổ tiền chữa bệnh'