Công nghệ

Sản phụ người H'Mông sinh con trên ô tô đi bệnh viện

字号+ 作者:NEWS 来源:Ngoại Hạng Anh 2025-03-21 20:48:52 我要评论(0)

Ngày 19/3,ảnphụngườiHMôngsinhcontrênôtôđibệnhviệlịch đá premier league tài xế taxi Lê Minh Hương (trlịch đá premier leaguelịch đá premier league、、

Ngày 19/3,ảnphụngườiHMôngsinhcontrênôtôđibệnhviệlịch đá premier league tài xế taxi Lê Minh Hương (trú tại huyện Kỳ Sơn, Nghệ An) chở khách từ bản Trường Sơn, huyện Kỳ Sơn xuống bệnh viện để sinh con.

“Sau khi lên xe khoảng 15 phút, người phụ nữ kêu đau dữ dội nên tôi tấp vào lề đường cho khách xuống. Vừa xuống khỏi xe, chị ấy đẻ luôn. Thật sự rất nhanh”, anh Hương vui vẻ nói.

{ keywords}
Đứa bé chào đời ngay bên vệ đường

Theo anh Hương, khi đó, sản phụ rất lo lắng, may mắn có chị gái đi cùng nên đã đỡ đẻ thành công. Chỉ sau ít phút, bé gái chào đời khỏe mạnh. 

Ngay sau đó, tài xế taxi đã gọi cho Bệnh viện Đa khoa huyện Kỳ Sơn đưa mẹ con sản phụ xuống bệnh viện để chăm sóc.

Quá trình sinh của sản phụ được tài xế taxi chia sẻ trên Facebook, rất nhiều người đã theo dõi và chúc bình an cho mẹ tròn con vuông.

Sản phụ là người đồng bào H'Mông, đây là lần vượt cạn thứ 2 của chị.

Văn Bình

Học sinh lớp 7 tự sinh con trong phòng tắm

Học sinh lớp 7 tự sinh con trong phòng tắm

Nghe tiếng trẻ sơ sinh khóc trong nhà, người mẹ ở Bà Rịa - Vũng Tàu phát hiện con gái là học sinh lớp 7 đang ôm con mới chào đời. 

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读
- Bộ trưởng Phùng Xuân Nhạ cho rằng giáo dục tiểu học phải đi theo mô hình đánh giá như Thông tư 30, nhưng phải có cách bước đi để tránh duy ý chí.Không tăng thu nhập khi công việc phát sinh là không công bằng đối với giáo viên.

Báo cáo với Bộ trưởng Phùng Xuân Nhạ trong chuyến thăm và làm việc với Trường tiểu học Nguyễn Bỉnh Khiêm (TP.HCM) sáng 6/6, cô Lâm Hồng Lãm Thúy, hiệu trưởng nhà trường cho biết trường đã có 2 năm thực hiện Thông tư 30 (TT30) theo quy định của Bộ GD-ĐT, bên cạnh những ưu điểm cũng có nhiều hạn chế.

“Trường có số lượng học sinh đông, một giáo viên tiểu học dạy nhiều môn, nên việc ghi nhận xét vào vở cho học sinh khiến để giáo viên rất khó ghi hết nhận xét, sát sao dến từng quyển vở.

{keywords}
Tham quan mô hình dạy học của trường. Ảnh: Lê Huyền

Cũng đã có biện pháp tháo gỡ bằng cách trong mỗi tiết học giáo viên được cân nhắc nhận xét một tỉ lệ học sinh nhất định chứ không cần nhận xét hết. Tuy nhiên, việc nhận xét ít học sinh lại làm thầy cô không yên tâm, nên thường cố gắng nhận xét nhiều, nhận xét hết học sinh” – cô Thúy cho biết.

Cô Thúy cũng mong muốn Bộ, sở có chỉ đạo để thầy cô thực hiện TT30 được thuận tiện hơn.

Về TT30, ông Nhạ cho rằng đổi mới căn bản toàn diện giáo dục phải có cả đổi mới kiểm tra, đánh giá.

“Mục tiêu, ý nghĩa của TT 30 rất tốt, đánh giá mọi mặt để giúp trẻ hoàn thiện chứ không để lấy điểm thi hay gây ra áp lực so sánh. Đây là một phương thức nhiều nước đang dùng. Nhưng khi thực hiện, bên cạnh cái được, các thầy cô cũng phải thực tế, điểm gì tốt phải trân trọng”.

Những địa phương, thành phố có sĩ số lớp quá đông phải có cách như thế nào. Phải tuyên truyền, chuẩn bị tâm thế cho cả phụ huynh lẫn thầy cô. Có rất nhiều thứ phải làm, nhưng nên theo hướng thí điểm, mỗi trường lựa chọn một vài lớp, tập trung làm thí điểm trong 1, 2 năm hay 5 năm, rồi nhân rộng chứ không phải dàn hàng ngang ngay một lúc. “Cố gắng nhanh nhưng không phải vì nhanh mà hỏng” – ông Nhạ nhấn mạnh.

Ông Nhạ bày tỏ mình cũng muốn nghe từ giáo viên những giải pháp để thực hiện hiệu quả TT30 chứ không phải chỉ là nghe về những khó khăn.

Về phần mình, người đứng đầu ngành giáo dục gợi ý một số giải pháp như tập huấn kỹ cho giáo viên, ứng dụng CNTT để lượng hóa việc đánh giá.

Cũng theo ông Nhạ, phụ huynh phải tham gia để tạo sự đồng thuận trong việc thực hiện TT30.

“Có khung, có lộ trình và không thể thiếu được sự đầu tư. Với những lớp học có sĩ số học sinh lớn cần phải tăng cường thêm giáo viên. Và khi yêu cầu giáo viên đánh giá học sinh kỹ hơn, toàn diện hơn lương thưởng cũng phải thay đổi. Không tăng thu nhập khi công việc phát sinh là không công bằng đối với giáo viên” – ông Nhạ nhấn mạnh.

Ông cho biết thêm, nếu chỉ quan tâm tới khía cạnh khoa học của phương pháp mà quên đi lộ trình và các vấn đề liên quan thì hiệu quả thực hiện sẽ thấp.

Giáo dục không phải là phong trào

Đề cập tới việc toàn trường có 1.800 học sinh nhưng chỉ có 130 cán bộ giáo viên, ông Nhạ đã đặt câu hỏi cho thầy cô Trường tiểu học Nguyễn Bỉnh Khiêm: “Các thầy cô đã phấn đấu, nhưng có tiếp tục lâu dài được không?”.

“Giáo dục không phải là phong trào mà là kết quả tự nhiên từ hướng đi đúng, việc làm đúng của thầy và trò, trong đó có sự tham gia tự nguyện của phụ huynh”.

Ông Nhạ mong muốn giáo viên phải tranh thủ, cố gắng hơn nữa trong việc bồi dưỡng và tự bồi dưỡng để đạt chuẩn mới.

“Chuẩn giáo viên hiện nay là chuẩn của phương pháp truyền thụ kiến thức. Sắp tới chuyển sang phương thức phát triển năng lực học sinh, vì vậy chuẩn giáo viên cũng phải thay đổi. Bộ GD-ĐT đang chỉ đạo các vụ, cục, cùng các chuyên gia trong và ngoài nước xây dựng chuẩn giáo viên phù hợp yêu cầu mới. Giáo viên bậc tiểu học sẽ có chuẩn mới, có sự thay đổi dù không nhiều nếu so với bậc THCS và THPT".

Về mô hình "trường học mới", Bộ trưởng quan niệm: "Chỉ những gì đã chắc chắn thì mới nên làm trước, những gì chưa “chín” có thể chờ đợi để rút kinh nghiệm. “Giáo dục phải bền vững chứ không nóng vội. Khi đổi mới phương pháp tổ chức giảng dạy phải tính đến sự căn bản và lộ trình thực hiện. Chúng ta khuyến khích cái mới, nhưng đổi mới nếu không đồng bộ sẽ có mặt trái”. 

  • Ngân Anh – Lê Huyền
" alt="Hiệu trưởng than thở về thông tư 30 với tân Bộ trưởng" width="90" height="59"/>

Hiệu trưởng than thở về thông tư 30 với tân Bộ trưởng

W-ngân hàng SHB.jpg
Ảnh minh hoạ: Hoàng Minh 

Được cái bố tôi tính xởi lởi, hài hước nên hàng xóm ai cũng quý. Mỗi khi chúng tôi về quê có quà, bố chỉ dùng rất ít, còn lại mang chia hết cho mọi người. 

Những việc ấy, chúng tôi thấy không vấn đề gì. Thế nhưng, có một việc 5 anh em không hài lòng là từ khi mẹ mất, mỗi tháng lĩnh lương người bố hiện 86 tuổi đều đi từ đầu ngõ đến cuối ngõ để chia tiền. 

Lương của bố được hơn 8 triệu đồng, bố chia cho mỗi nhà 300.000 đồng. Hai em ruột thì bố cho 500.000 đồng/người. 

Có lần bức xúc quá, tôi nói thẳng với bố: “Nhà mình không nghèo, nhưng con cháu cũng chưa giàu. Lương của bố, nếu không tiêu hết, bố cất đi phòng lúc ốm đau. Việc gì bố phải cho người ngoài nhiều như thế?”. 

Bố tôi cười, bảo: “Bố già rồi, tiền cầm cũng không làm gì. Bố chỉ giữ lại một phần để lúc ốm đau, về già thêm vào với các con. Còn lại bố chia cho các em, các cháu và hàng xóm - những người tối lửa tắt đèn với bố mấy chục năm qua. Họ khó khăn con ạ. 

Xóm mình có 10 nhà, 2 nhà khá giả thì không cần giúp nữa. Còn lại, 5 nhà có cụ già không lương hưu mà con cháu lại ít quan tâm, 1 nhà có 2 đứa con khuyết tật, 2 nhà còn lại thì lũ trẻ học giỏi mà bố mẹ chúng khó khăn. Với mình, 300.000 đồng không quá quý nhưng với họ là một khoản to. 

Ngày xưa, bố đi bộ đội, rồi lại đi làm kinh tế, một mình mẹ ở nhà nuôi các con, nếu không nhờ anh em họ hàng, làng xóm hỗ trợ, chưa chắc mẹ con đã kham nổi để lo cho các con. 

Giờ các con khôn lớn, thành đạt cũng là lúc bố trả ơn người ta. Việc này cũng khiến bố có thêm niềm vui lúc tuổi già. Thời gian của bố không còn nhiều nữa, bố muốn các con hiểu và ủng hộ bố”. 

Nghe những lời bố nói, sống mũi tôi cay cay. Tôi nhớ lại những ngày thơ ấu, bố đi vắng, mẹ phải đổi công với hàng xóm láng giềng để lo gặt hái. Trong xóm, nhà tôi là khó khăn nhất nên bà Đa, bà Tiễn, bà Hảo… vẫn thường mang cho chúng tôi mớ rau, con tép, khi thì quả khế, quả đào tiên. 

Nhiều hôm mẹ đi làm công ở xa, còn gửi chúng tôi sang nhà bác Thống. Trưa đến, bác lại tất tả sang nấu hộ nồi cơm độn khoai để mẹ đi làm về, cả nhà có cái ăn ngay.

Tình cảm làng quê ngày đó ấm áp là thế. Vậy mà, trong guồng quay của cuộc sống hiện đại, đã có lúc chúng tôi quên đi, giận hờn khi thấy bố giúp đỡ người khác. 

Sau cuộc nói chuyện với bố hôm đó, tôi cũng phân tích lại với các anh, em của mình về chuyện bố chia tiền cho hàng xóm mỗi khi có lương. Cả 5 anh em đều hiểu ra và tôn trọng quyết định của bố. 

Thậm chí, chúng tôi còn góp thêm tiền để bố tặng cho những hoàn cảnh đặc biệt trong làng. Số tiền tuy nhỏ nhưng mang đến niềm vui cho vài người. Quan trọng hơn, chúng tôi muốn cùng bố lan toả những điều tốt đẹp, để con cháu nhìn vào và noi gương, để mỗi ngày thức dậy là một ngày thấy cuộc đời này còn rất nhiều điều đẹp đẽ. 

Ngọc Chỉnh(Nam Định)

3 con gái lấy chồng xa, mẹ nuôi đàn gà chỉ mong con cháu về nghỉ lễ

3 con gái lấy chồng xa, mẹ nuôi đàn gà chỉ mong con cháu về nghỉ lễ

Mới sớm, mẹ đã gọi điện hỏi xem dịp lễ này con có về quê ngoại. Chưa kịp trả lời đã thấy mẹ sụt sùi, giọng nghẹn lại, con cũng cứ thế nước mắt tuôn rơi." alt="Mỗi lần lĩnh lương hưu, bố 86 tuổi lại chia tiền khắp hàng xóm" width="90" height="59"/>

Mỗi lần lĩnh lương hưu, bố 86 tuổi lại chia tiền khắp hàng xóm

ve-nha-1.jpg
Vườn quê của mẹ. Ảnh: L.Đ.L

Thường, sau mỗi chuyến về quê, Thành và vợ con sẽ “gom” của má một mớ đặc sản quê, từ sợi hủ tiếu đến cái cây non cha anh vừa ươm, “đem lên trồng ở ban công, chăm sóc cho đỡ nhớ quê”. Năm nay cũng vậy. Ngày lên, cậu gửi cho tôi 2 trái bưởi, bảo “mẹ em gửi, anh ăn lấy thảo”.

Quê là nơi con người sinh ra, lớn lên, gắn bó suốt cả tuổi thơ nên nhiều kỷ niệm và tất nhiên nằm sâu trong tim mình. Tôi có ông bạn lớn hơn vài chục tuổi - lẽ nên gọi chú, nhưng anh kêu “chú cứ gọi bằng anh cho anh trẻ ít tuổi” - đã định cư ở Úc khá lâu nhưng tự dưng càng lớn tuổi càng muốn về Việt Nam. Anh bảo, quê nhà có sức hút lạ lắm, kêu tôi mai mốt lớn tuổi hơn sẽ rõ.

Thực sự, không cần đợi lớn tuổi. Ở tuổi này - trung niên - tôi bắt đầu nhớ quê da diết hơn và cũng thường sắp lịch về nhà dày hơn lúc trẻ. Có lẽ, đến một lúc, con người nhận ra, bôn ba kiếm thật nhiều tiền nhưng thiếu cái gốc quê, không kết nối được với mảnh đất mình sinh ra thì cũng như cái cây nhìn bên ngoài thì xanh tốt nhưng đã mục rỗng bên trong. Một cơn gió lớn có thể gãy ngang, tróc gốc. 

Tôi hay chơi với những người lớn hơn mình. Có những người bằng tuổi mẹ tôi nhưng vẫn bảo, “xưng anh em đi mày”, chắc do tôi già. Nhưng quả thực, có những người bạn lớn tuổi hơn, mình có lợi rất nhiều. Không phải tiền bạc mà là kinh nghiệm sống, lắng nghe được những trăn trở của họ để rồi tự rút ra được một bài học gì đó, chuẩn bị trước cho hành trình già đi thật sự (là tất yếu, đương nhiên) của mình.

Rồi, tự nhiên tôi nhớ tác giả Vũ Thế Thành. Ông viết trong Những thằng già nhớ mẹ(NXB Hội Nhà Văn) rằng: “Tuổi càng cao, càng dễ quên chuyện trước mắt, nhưng càng nhớ chuyện xa xôi. Tuổi đời, tình đời trải miết rồi, nay nhớ về mẹ, thấy mình còn biết bao điều thiếu sót và ray rứt, cứ giá mà... giá mà...”.

Trong thế giới “mở” của ngày hôm nay, định nghĩa về “công dân toàn cầu” không còn xa lạ khi dường như những người trẻ ở quê lớn lên đều tha hương mưu sinh. Gần thì từ miền Tây lên Sài Gòn, xa thì từ những tỉnh thành miền Trung, miền Bắc vào TP HCM, mải miết kiếm tiền, lập sự nghiệp, lập gia đình, lo cho con cái…

Vòng lặp của con người đó khó tránh. Nhưng làm sao để những cuộc tha hương ấy vẫn đong đầy kết nối giữa những người thân thuộc, xóm giềng, bà con, dòng họ là câu chuyện văn hóa “đi để trở về” thật đẹp. Có nhiều cuộc đi-về không chỉ trong ranh giới tỉnh này, thành phố khác mà giữa Việt Nam với bao nhiêu quốc gia khác, cách hàng chục giờ bay. Vậy đó, nhưng họ vẫn về! Đất quê, tình yêu ấy thôi thúc.

Người già ở làng quê Việt những ngày này hẳn sẽ rất vui, như má của Thành hay gia đình của Trang, hai trong số những con người có quê ở miền Tây tôi biết. 

Tôi hiểu cảm xúc đó của họ vì tôi cũng là người xa quê, xa mẹ. 

Vài hôm trước, tôi xem phim của Lý Hải. Lật mặt 7 - bộ phim vừa ra rạp đã làm nóng phòng vé - cũng có lý do, vì đã chạm tới cảm xúc của nhiều người. Tôi khóc, vì bộ phim đã kể những câu chuyện rất thật, những lát cắt rất đời từ gia đình điển hình của bà Hai, nhân vật chính của bộ phim. 

Sinh con đông là “đặc sản” của xã hội Việt Nam những năm tám mấy, chín mươi của thế kỷ trước, đến nỗi từ hội hè đến trường học, xóm thôn đến phố thị đều kêu gọi kế hoạch hóa gia đình. Sinh con để nhờ, vì thời đó chủ yếu làm nông nghiệp, ai có nhiều nhân lực thì có thể cuốc đất, vỡ điền, làm ăn đỡ vất vả hơn. Nhưng rồi, xã hội công nghiệp, việc rời làng quê của những người trẻ thế hệ 8X, 9X đã quá quen thuộc. Kế đó là những gia đình thế hệ mới đa địa phương được biểu hiện. Về quê là câu chuyện tính toán của họ, lễ 30/4 về nhà nội, Tết nguyên đán về nhà ngoại, rồi đảo lại. 

Về với mẹ là gạch đầu dòng mang tính biểu tượng của việc trở về với bến thương yêu đang đợi chờ ta. Ở đó, có người già cần những đứa con đứa cháu về thăm để nấu bữa ăn ngon, món quê, đặc sản, kể chuyện hồi xưa. Rồi lại đùm túm gửi đi mớ quà quê. Cha mẹ nào chẳng vậy. 

Với những người con, về quê dịp lễ (hoặc sau lễ như tôi) cũng là cách làm mới tâm hồn, kết nối yêu thương. Gia đình với tôi là thuốc chữa lành tốt nhất. Vì vậy, đường về quê có thể khá vất vả, đôi khi tốn kém, nhưng “du lịch về nhà” mang một ý nghĩa thiêng liêng, sâu thẳm nên tôi cũng như nhiều người luôn để ở dạng ưu tiên số một. 

“Ba mẹ ngày càng lớn tuổi. Người già sống bằng ngày bằng tháng. Có dịp thì về quê”. Đó là lời khuyên của những ông bà cụ lớn tuổi dành cho lớp trẻ xa quê như tôi. Tôi nhớ rồi rưng rức như lúc ngồi trong rạp phim xem Lật mặt 7, muốn chạy ù về nhà ôm mẹ, nói cám ơn, chứ không cần phải rong ruổi ở đâu đâu chỉ để chụp choẹt, check-in trên mạng xã hội.

Mà, thực ra, tôi thấy mấy hình mộc mạc đồng quê của mình cùng với mảnh vườn có bàn tay mẹ tôi chăm sóc, mỗi khi check-in đều đông đảo lượt xem, bình luận, thả tim hơn hẳn. Về nhà cũng “sống ảo” được mà!

Về nhà để được nếm trọn hương vị yêu thương từ tô canh đọt nhãn lồng của mẹ

Về nhà để được nếm trọn hương vị yêu thương từ tô canh đọt nhãn lồng của mẹ

Sớm tinh mơ, tiếng chuông Zalo vang lên. Ngay sau đó là hình ảnh đọt nhãn lồng xanh mướt được bé út gửi qua, kèm tin nhắn: “Nghe nói lễ năm nay anh hai được về, mẹ chăm tưới tụi nó tốt mơn mởn luôn!”." alt="Nhà của mẹ là bến yêu thương, gia đình nơi chữa lành tốt nhất" width="90" height="59"/>

Nhà của mẹ là bến yêu thương, gia đình nơi chữa lành tốt nhất