Hôm nay đọc bài của bạn, tôi thấy giống câu chuyện của bạn tôi quá. Tôi xin kể chuyện của chị bạn tôi với hoàn cảnh tương tự để các bạn cho chị ấy một lời khuyên.
Chị ấy tên Lan (tên nhân vật đã thay đổi). Chị ấy có hoàn cảnh gia đình khá phức tạp. Mẹ chị mất khi chị học cấp 3. Sau đó bố chị ấy đi lấy vợ mới và ở nhà người vợ đó.
Chị trượt 1 năm đại học nhưng quyết đi làm công nhân ở thành phố Hồ Chí Minh để năm sau thi tiếp. Ngoài thời gian đi làm, chị tự học tiếng Anh và gặp anh - một người đàn ông Ấn Độ trên mạng. Trong suốt thời gian chị ôn thi, anh đã giúp chị học thi khối D, đặc biệt là môn Tiếng Anh.
5 năm yêu nhau, họ tổ chức một đám cưới như trong cổ tích. Lúc ấy, anh cũng đã tuyên bố không cần của hồi môn của gia đình chị (Ảnh minh họa) |
Rồi chị cũng đỗ Đại học Đà Nẵng tại chính quê hương mình. Trong 5 năm yêu nhau, ngoài thường xuyên chat qua mạng, anh còn qua Việt Nam thăm chị 3 lần và hỗ trợ chị học xong đại học. Sau đó, họ tổ chức một đám cưới như trong cổ tích. Lúc ấy, anh cũng đã tuyên bố không cần của hồi môn của gia đình chị.
Bố mẹ anh vốn là quan chức cấp cao tại Tòa Án bang. Dù họ không mấy hài lòng về cuộc hôn nhân này nhưng cũng không phản đối với chuyện đời tư của con trai. Nhiều người Việt Nam sống tại Ấn Độ đều ngưỡng mộ chuyện tình của anh chị. Bởi anh và chị lúc nào cũng xuất hiện khăng khít đầy tình cảm trong mỗi dịp Tết Cộng Đồng tại Đại Sứ Quán.
Vợ chồng chị đã có một con trai và đến nay chị đã ở đất nước Ấn này 7 năm tròn. Cuộc sống tưởng như trôi êm đềm hạnh phúc, thì một đêm chị gọi điện cho tôi (với tư cách là đồng hương, đồng nghiệp trong 1 năm tại Ấn Độ. Và lúc đó tôi cũng đang ở Ấn Độ).
Chị khóc tức tưởi và nói trong sợ sệt :"Em ơi, chồng chị đang cố đánh chết chị. Nó bóp cổ và đè gối vào mặt chị. Lần này lần thứ 2 rồi em à". Tôi không tin vào tai mình và cố trấn tĩnh chị (chồng chị lúc này đã ra ngoài chứ không còn trong nhà nữa).
Rồi chị kể cho tôi nghe về cuộc sống sau cánh cửa phòng ngủ mà chị phải hứng chịu. Tuy không kéo dài tận 6 năm như tác giả bài viết trên, nhưng chị cũng đã có 3 năm chịu đựng những trận đánh đạp tàn nhẫn của chồng khi một thân một mình tại đất nước xa lạ này.
Năm ngoái khi tôi còn cùng công tác với chị, chị có kể bên nhà chồng bắt đầu nhắc tới của hồi môn vì thấy chị làm lương cao tại Ấn (Ở Delhi, chị kiếm tiền ngang với chồng mình). Chồng chị lúc này cũng bắt đầu hùa theo bố mẹ chồng và đòi hỏi chị điều này. Nhưng chị cãi lại và không nghe vì vấn đề này trước đó gia đình chồng và chồng chị đã tuyên bố không cần của hồi môn. Và cái chị nhận được là những cái tát trời giáng.
Từ đó trở đi, những cơn thịnh nộ của chồng chị bắt đầu. Thậm chí chị dọn cơm mà có lỡ va chạm vào chân chồng, hắn cũng giật lên thon thót và phản ứng dữ dội như chị bị bệnh lây truyền.
Rồi chị phát hiện, chị chưa có giấy đăng ký kết hôn mà chỉ có visa dài hạn. Chị lại tự bỏ tiền túi ra làm đăng ký và hộ chiếu mới chính thức có quyền của công dân. Những lần sau đó, hắn trở về nhà và chỉ nói một câu duy nhất: "Tôi muốn li dị". Hắn coi chị như con ở mặc dù cái nhà đang cư trú được chi trả dưới mức lương của cả hai vợ chồng. Hắn đánh đấm, đạp chị xuống dưới nếu chị mon men khơi gợi tình cảm ban đầu.
Sau cánh cửa phòng ngủ, chị phải chịu đựng những trận đánh đạp tàn nhẫn của chồng khi một thân một mình tại đất nước xa lạ này (Ảnh minh họa) |
Thời gian hắn vắng nhà nhiều hơn và tất nhiên ý muốn li dị của hắn càng cao hơn. Chị nhỏ bé lắm, còn hắn thì to cao lực lưỡng. Mỗi lần hắn đè và đánh chị thì chị lại xin nghỉ làm. Sau 2 năm sức chịu đựng của chị cũng không còn nữa. Chị thuê luật sư và đưa ra đề nghị: "Nếu anh muốn li dị thì để nhà lại cho con và tôi vì tôi có quyền nuôi con nhỏ dưới 5 tuổi".
Hắn đi biệt 3 tuần và trở về nói một câu trắng trợn: "Thôi, tao vì con. Chúng ta cứ ở với nhau như thế nhưng không còn là vợ chồng nữa". Chị đã chấp nhận với thỏa thuận này.
Tôi không hiểu sao chị lại chấp nhận với thỏa thuận ấy của chồng? Chị đang cố gắng điều gì? Song tôi chắc chắn họ ở như vậy mà không li dị sẽ có những thảm kịch khác xảy ra. Và tôi không mong đợi chị gọi tôi để thông báo "lại bị đánh" vào đêm khuya nữa... Tôi nên làm gì để giúp người bạn của mình lúc này? Xin hãy cho tôi và chị bạn tôi lời khuyên cấp thiết.
(Theo Trí thức trẻ)" alt=""/>Cuộc sống sau cánh cửa phòng ngủ của một phụ nữ Việt tại Ấn ĐộBác sĩ nội soi dùng kẹp gắp mảnh xương dài khoảng 3 cm ra khỏi amidan. Anh Phúc hết nuốt đau, vướng họng, sau đó được điều trị nội khoa viêm amidan quá phát.
Theo bác sĩ Trí, anh Phúc đến phòng khám sớm, được xử lý xương cá kịp thời nên amidan và họng chưa viêm nhiễm đáng kể, chưa biến chứng. Nếu xử trí muộn, xương cá có thể gây viêm mủ, loét tại vị trí tổn thương hoặc gây áp xe vùng cổ. Dị vật rơi xuống dạ dày, xuống ruột, có thể đâm thủng ruột dẫn đến viêm, áp xe gan, phúc mạc ổ bụng.
Khi xương cá cắm vào amidan, thành bên hoặc sau họng, đáy lưỡi..., bác sĩ có thể lấy ra dễ dàng qua nội soi. Trường hợp xương cá nằm sâu ở vùng hạ họng, xoang lê, miệng thực quản hoặc vào thực quản, bác sĩ cần phải lấy dị vật qua nội soi tiêu hóa, có thể gây mê hoặc không.
Hóc dị vật đường ăn phổ biến ở cả trẻ em và người lớn, chủ yếu là xương cá, xương gà, răng giả, các loại hạt kích thước nhỏ như hạt nhãn, hạt vải, hạt mãng cầu. Ở trẻ, dị vật có thể là đồ chơi kích thước nhỏ như lego, đồng xu, hạt nam châm, cúc áo...
Bác sĩ Trí cho hay nguyên nhân hóc dị vật chủ yếu do ăn uống thiếu cẩn thận, vừa ăn vừa nói chuyện, đùa giỡn hoặc uống rượu bia. Người già có răng giả tháo lắp không chắc, khi nhai nuốt răng giả cùng mắc cài dễ rơi xuống đường tiêu hóa. Phòng ngừa hóc dị vật bằng cách ăn chậm nhai kỹ, cẩn thận với các món có xương. Tránh cho trẻ tự chơi một mình hoặc chơi đồ chơi kích thước nhỏ.
Nếu không may bị hóc dị vật đường ăn, người bệnh cần đến cơ sở y tế gần nhất để bác sĩ kiểm tra và có hướng xử trí phù hợp. Tuyệt đối không dùng các mẹo dân gian như đánh vào đỉnh đầu, nuốt miếng cơm lớn, ăn chuối hay bánh mì vì dễ làm dị vật mắc sâu hoặc tổn thương nhiều hơn.
Uyên Trinh
" alt=""/>Xương cá cắm vào amidan người đàn ôngCây hoa thủy tiên có nguồn gốc từ châu Âu, Trung Quốc, Nhật Bản, gần đây được du nhập vào Việt Nam. Thủy tiên có củ giống củ hành tây, lá giống lá tỏi nhưng mảnh hơn. Đây là cây lâu năm, có hơn 40 loài, lá dẹt mọc từ củ, cây cao 20 cm đến 1,6 m tùy theo loài. Hoa hình loa kèn màu vàng, trắng, hồng.