Giải trí
“Anh không sợ người khác cản bước,ệnXươngRồngNhỏCủaLụcTiểuXuyêbrentford đấu với fubrentford đấu với fulhambrentford đấu với fulham、、
“Anh không sợ người khác cản bước,ệnXươngRồngNhỏCủaLụcTiểuXuyêbrentford đấu với fulham chỉ sợ chính mình bỏ cuộc.” - trích “Quật cường” của Ngũ Nguyệt Thiên.
*
Đó là năm 2009.
Buổi sáng cuối tháng Tám, mưa tạnh gió ngừng, trong không khí ẩm ướt xen lẫn hương hoa tươi mát.
Giang Nguyên khập khiễng nhảy qua hai vũng nước nông, đeo ba lô đi đến văn phòng giáo viên tổ Ngữ văn lớp Mười hai ở tầng hai tòa nhà giáo viên.
Ngày thứ Hai khai giảng, văn phòng hơi ồn ào. Giang Văn Tú cầm ly nước, đang định đi rót nước uống thì thoáng nhìn thấy một học sinh nữ đang đứng trước cửa văn phòng với vẻ mặt do dự, như thể không biết có nên hô báo cáo hay không.
“Cháu ở bên ngoài đợi một lát.”
Cô ta nghiêm mặt nói, cũng không còn tâm trạng để uống nước nữa mà đặt ly nước xuống rồi đi ra ngoài cửa.
“Cô út.”
Giang Nguyên mím môi khẽ gọi.
“Chúng ta đi thôi, để cô dẫn cháu đến phòng học.”
“Cảm ơn cô út.”
Dứt lời, hai người một trước một sau cùng đi xuống lầu.
Dọc đường đi cả hai đều im lặng, đi đến bên ngoài lớp 12/7. Giang Văn Tú nhíu mày nói: “Vì chuyện của cháu mà cô phải nhờ vả quan hệ, nếu cháu đã đến đây rồi thì nên ở lại đi, lần này hãy chăm chỉ học hành, thu hồi mấy suy nghĩ không đàng hoàng kia lại, đừng khiến cô mất mặt.”
“Cháu biết rồi, cô út.”
“Nếu cháu được một nửa của Thần Hi thì cô đã bớt lo rồi.”
Giang Văn Tú nghiêng đầu liếc nhìn cô rồi thở dài phiền muộn.
Từ nhỏ gia cảnh của cô ta đã nghèo khổ đói rét, cũng may nhờ có vẻ ngoài thanh tú lại biết vươn lên, nên sau khi tốt nghiệp cô ta đã vào trường Trung học số 9, trở thành giáo viên. Trường Trung học số 9 là trường chuyên tư nhân đứng đầu thành phố An, với số lượng giáo viên đông đảo, môi trường thuận lợi. Học sinh có thể vào đây học nếu không có thành tích hàng đầu để làm cho trường vẻ vang thì cũng là người có gia cảnh cao hơn người khác một bậc.
Nói tóm lại, không có ai giống như Giang Nguyên, cả gia cảnh và thành tích đều bình thường và kém xa em gái Giang Thần Hi. Năm ngoái, khi nhờ vả cho Giang Thần Hi vào, tâm trạng của cô ta rất sảng khoái, còn bây giờ khi nhờ vả cho đứa cháu này vào, cô ta đã bắt đầu buồn bực từ mấy hôm trước.
Anh cả thật sự đã bị quỷ ám, lại đi quan tâm một đứa con ghẻ như thế...
“Cô Giang.”
Bên tai vang lên giọng nam trong trẻo cắt ngang suy nghĩ lung tung của Giang Văn Tú. Cô ta ngước mắt lên nhìn người đàn ông trẻ tuổi vừa mới đi ra từ trong lớp học, sắc mặt bỗng sáng bừng, cười nói:
“Đây chính là Giang Nguyên - con của họ hàng mà lúc trước tôi đã nói...”
Dứt lời, cô ta vội nghiêng đầu nhắc nhở: “Đây là thầy chủ nhiệm Âu Dương.”
“Chào thầy ạ!”
Giang Nguyên ngước mắt lên, lễ phép chào hỏi.
Âu Dương Dục khẽ gật đầu, mỉm cười, rồi thu hồi tầm mắt, trò chuyện với Giang Văn Tú.
Hình như họ Âu Dương này rất hiếm...
Thoạt nhìn người đàn ông này rất trẻ trung, tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi. Thành phố An vừa mới vào thu, anh ta mặc áo sơ mi trắng phối với quần tây đen, trông rất cao ráo sạch sẽ. Mỗi cử chỉ đều toát lên khí chất ung dung nhàn nhã, khác với giáo viên trung học dính đầy bụi phấn, ngược lại cực kỳ giống tinh anh mới nổi trong giới tài chính.
Sau một hồi suy nghĩ lung tung, Giang Nguyên đã dời mắt đi, cô bị tia sáng cắt ngang ở chân trời thu hút nên hơi ngẩng đầu nhìn qua đó.
“Ế, người đẹp kìa!”
Cách cửa sổ thủy tinh, trong phòng học bỗng trở nên ồn ào.
“Đây là học sinh mới chuyển đến à?”
“Tất nhiên rồi, bằng không cậu ấy đứng ở đó làm gì.”
*
Đó là năm 2009.
Buổi sáng cuối tháng Tám, mưa tạnh gió ngừng, trong không khí ẩm ướt xen lẫn hương hoa tươi mát.
Giang Nguyên khập khiễng nhảy qua hai vũng nước nông, đeo ba lô đi đến văn phòng giáo viên tổ Ngữ văn lớp Mười hai ở tầng hai tòa nhà giáo viên.
Ngày thứ Hai khai giảng, văn phòng hơi ồn ào. Giang Văn Tú cầm ly nước, đang định đi rót nước uống thì thoáng nhìn thấy một học sinh nữ đang đứng trước cửa văn phòng với vẻ mặt do dự, như thể không biết có nên hô báo cáo hay không.
“Cháu ở bên ngoài đợi một lát.”
Cô ta nghiêm mặt nói, cũng không còn tâm trạng để uống nước nữa mà đặt ly nước xuống rồi đi ra ngoài cửa.
“Cô út.”
Giang Nguyên mím môi khẽ gọi.
“Chúng ta đi thôi, để cô dẫn cháu đến phòng học.”
“Cảm ơn cô út.”
Dứt lời, hai người một trước một sau cùng đi xuống lầu.
Dọc đường đi cả hai đều im lặng, đi đến bên ngoài lớp 12/7. Giang Văn Tú nhíu mày nói: “Vì chuyện của cháu mà cô phải nhờ vả quan hệ, nếu cháu đã đến đây rồi thì nên ở lại đi, lần này hãy chăm chỉ học hành, thu hồi mấy suy nghĩ không đàng hoàng kia lại, đừng khiến cô mất mặt.”
“Cháu biết rồi, cô út.”
“Nếu cháu được một nửa của Thần Hi thì cô đã bớt lo rồi.”
Giang Văn Tú nghiêng đầu liếc nhìn cô rồi thở dài phiền muộn.
Từ nhỏ gia cảnh của cô ta đã nghèo khổ đói rét, cũng may nhờ có vẻ ngoài thanh tú lại biết vươn lên, nên sau khi tốt nghiệp cô ta đã vào trường Trung học số 9, trở thành giáo viên. Trường Trung học số 9 là trường chuyên tư nhân đứng đầu thành phố An, với số lượng giáo viên đông đảo, môi trường thuận lợi. Học sinh có thể vào đây học nếu không có thành tích hàng đầu để làm cho trường vẻ vang thì cũng là người có gia cảnh cao hơn người khác một bậc.
Nói tóm lại, không có ai giống như Giang Nguyên, cả gia cảnh và thành tích đều bình thường và kém xa em gái Giang Thần Hi. Năm ngoái, khi nhờ vả cho Giang Thần Hi vào, tâm trạng của cô ta rất sảng khoái, còn bây giờ khi nhờ vả cho đứa cháu này vào, cô ta đã bắt đầu buồn bực từ mấy hôm trước.
Anh cả thật sự đã bị quỷ ám, lại đi quan tâm một đứa con ghẻ như thế...
“Cô Giang.”
Bên tai vang lên giọng nam trong trẻo cắt ngang suy nghĩ lung tung của Giang Văn Tú. Cô ta ngước mắt lên nhìn người đàn ông trẻ tuổi vừa mới đi ra từ trong lớp học, sắc mặt bỗng sáng bừng, cười nói:
“Đây chính là Giang Nguyên - con của họ hàng mà lúc trước tôi đã nói...”
Dứt lời, cô ta vội nghiêng đầu nhắc nhở: “Đây là thầy chủ nhiệm Âu Dương.”
“Chào thầy ạ!”
Giang Nguyên ngước mắt lên, lễ phép chào hỏi.
Âu Dương Dục khẽ gật đầu, mỉm cười, rồi thu hồi tầm mắt, trò chuyện với Giang Văn Tú.
Hình như họ Âu Dương này rất hiếm...
Thoạt nhìn người đàn ông này rất trẻ trung, tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi. Thành phố An vừa mới vào thu, anh ta mặc áo sơ mi trắng phối với quần tây đen, trông rất cao ráo sạch sẽ. Mỗi cử chỉ đều toát lên khí chất ung dung nhàn nhã, khác với giáo viên trung học dính đầy bụi phấn, ngược lại cực kỳ giống tinh anh mới nổi trong giới tài chính.
Sau một hồi suy nghĩ lung tung, Giang Nguyên đã dời mắt đi, cô bị tia sáng cắt ngang ở chân trời thu hút nên hơi ngẩng đầu nhìn qua đó.
“Ế, người đẹp kìa!”
Cách cửa sổ thủy tinh, trong phòng học bỗng trở nên ồn ào.
“Đây là học sinh mới chuyển đến à?”
“Tất nhiên rồi, bằng không cậu ấy đứng ở đó làm gì.”
1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

-
Kèo vàng bóng đá Espanyol vs Atletico Madrid, 22h15 ngày 29/3: Khách hoan ca
2025-04-01 11:37
-
TP.HCM lập trung tâm an toàn thông tin khi xây dựng đô thị thông minh
2025-04-01 11:33
-
9x Hải Phòng sưu tập gần 2000 cuốn truyện tranh
2025-04-01 11:14
-
Thanh niên Trung Quốc đu dây điện để xù tiền nhà nghỉ, không ngờ bị mắc kẹt giữa không trung
2025-04-01 09:26


- Nhận định, soi kèo Everton Vina del Mar vs Universidad Chile, 06h30 ngày 28/3: Thời của khách
- Bác sĩ da liễu này sẽ giúp bạn hiểu về chuyện lột mụn và da mặt, hơn cả bạn gái mình
- Virus WannaCry tấn công hãng máy bay Boeing
- Ngăn chặn thành công mã độc Andromeda
- Nhận định, soi kèo Sydney FC vs Melbourne City, 13h00 ngày 29/3: Khó tin cửa trên
- Hàng loạt Hot Streamer Việt tạo FS mừng Loong Online 3D cập bến
- Phát hiện xe ô tô buôn lậu số lượng lớn linh kiện điện tử
- Vượt qua 60 đội thi, Chevrolet Colorado giành danh hiệu “Vua sa mạc”
- Nhận định, soi kèo Bayern Munich vs St. Pauli, 21h30 ngày 29/3: Tin vào cửa dưới

关注微信公众号,了解最新精彩内容