Kinh doanh

Nhận định, soi kèo Persela Lamongan vs Persijap Jepara, 15h30 ngày 18/2: 3 điểm nhọc nhằn

字号+ 作者:NEWS 来源:Ngoại Hạng Anh 2025-02-19 23:31:33 我要评论(0)

Hồng Quân - 17/02/2025 16:19 Nhận định bóng đ bxh c2bxh c2、、

ậnđịnhsoikèoPerselaLamonganvsPersijapJeparahngàyđiểmnhọcnhằbxh c2   Hồng Quân - 17/02/2025 16:19  Nhận định bóng đá giải khác

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读

Trò chơi đấu thẻ là một trong những thể loại phổ biến nhất đối với game thủ Việt, đặc biệt là với trẻ em. Cách đây mười năm, trò chơi ăn theo bộ manga nổi tiếng Yu-Gi-Ohđã chiếm lĩnh tâm hồn của biết bao trẻ em đam mê truyện tranh. Việc sưu tập những quân bài giống với trong truyện lúc đó được xem như cả gia tài, và hình thức đấu thẻ như trong truyện cũng nổi lên từ đó.

Sau chừng ấy năm, Hearthstone đã mang toàn bộ những kinh nghiệm đấu thẻ đó vào trò chơi của mình nhưng với sự thay đổi hoàn toàn về các thẻ bài, vẫn lối chiến đấu tay đôi kịch tính, vẫn những ván bài mang tính chiến lược hấp dẫn.

Một cách để trải nghiệm Warcraft

Cũng giống với Philippines, Warcraftcũng góp phần không nhỏ vào việc hình thành nên cộng đồng game thủ Việt Nam như ngày nay. Nó được coi là một trong những tựa game eSports tiên phong trước khi FIFA, Liên Minh Huyền Thoại hay DotA 2 ra đời. 

Nếu bạn ghé qua những tiệm Net, rất có thể bạn sẽ thấy vẫn còn rất nhiều người chơi Warcraft III DotAcủa IceFrog(người thiết kế lên tựa game huyền thoại này). Blizzard đã đem "gốc rễ" ăn sâu trong tiềm thức game thủ Việt đem vào Hearthstone, do đó nó dễ dàng chiếm được tình cảm của những ai từng đam mê thế giới của Warcraft.

Thúc đẩy người tiêu dùng Ipad và Smartphone

Lượng tiêu thụ Smartphone và Ipad tại Việt Nam đã phát triển mạnh mẽ trong những năm gần đây. Đối tượng tiêu dùng chủ yếu là lớp trẻ và am hiểu về công nghệ đã phần nào đóng góp vào sự tăng trưởng của dịch vụ Internet và cơ sở hạ tầng. Số lượng tiêu dùng smartphone dự kiến sẽ tăng gấp đôi vào năm 2020. Với việc Hearthstone có mặt trên các cửa hàng ứng dụng, có thể thấy được tiềm năng phát triển của Hearthstone trong tương lai là rất lớn.

Tuy nhiên, một tựa game hay vẫn chưa đủ để thu hút sự chú ý của game thủ Việt Nam, do tính chất chung của thị trường. Các nhà phát hành game lớn tại Việt Nam luôn tung ra những chiêu trò quảng báo bắt mắt, hấp dẫn để gây sự chú ý với cộng đồng. Nếu không có một chiến dịch quảng bá hiệu quả, thật khó để Hearthstone nổi bật giữa đám đông. Việc nội địa hóa cũng sẽ rất có lợi bởi nó mang đến sự gần gũi đối với game thủ Việt Nam.

Nếu nhìn vào Trung Quốc, chúng ta có thể thấy rằng nhà phát hành Netease đã có những thành tựu vượt bậc trong ngành sản xuất game. Tổng doanh thu của hãng vượt 8% so với quý trước, bên cạnh đó Netease cũng thu được về 377 triệuUSD (~ 6.500 tỷđồng) nhờ vào việc hợp tác với Blizzard. Do thói quen của game thủ Việt là rất ít sử dụng thẻ tín dụng và chuyển khoản, cho nên việc có một nhà phát hành đứng ra làm cầu nối sẽ khiến Blizzard có thể tận dụng các hình thức cào thẻ hoặc các hình thức thanh toán khác, đem lại doanh thu không hề nhỏ.

Có rất nhiều nguyên nhân lý giải việc nên có một nhà phát hành Hearthstone tại Việt Nam tuyên truyền về game sẽ tốt hơn là các thông tin quảng bá chung chung của Blizzard Entertainment, nhưng đây là những lý do khá quan trọng. Hy vọng rằng, Blizzard sẽ xem xét kĩ càng về việc phát triển tại một thị trường đầy tiềm năng như Việt Nam.

T.B - theo Gamesinasia

" alt="Blizzard nên cân nhắc về việc tìm một nhà phát hành tại Việt Nam cho Hearthstone" width="90" height="59"/>

Blizzard nên cân nhắc về việc tìm một nhà phát hành tại Việt Nam cho Hearthstone


Thật ngại quá, vị bác sĩ trong phòng đã làm y hồn xiêu phách lạc, mỗi lần nhìn thấy hắn, y lại thẩn thờ ngơ ngẩn, chỉ số IQ tụt đến mức thấp nhất, mải mê ngắm nhìn hắn mà quên đi xung quanh có bao nhiêu bệnh nhân đang ngồi chờ, lại còn chắn trước của phòng bệnh chỗ mọi người đi qua đi lại, cảm thấy mình đã sai, lại có phần lộ liễu trắng trợn, y thôi không nhìn vào phòng khám nữa, điều chỉnh tư thế ngồi cho ngay ngắn một chút, y móc cái điện thoại trong túi ra bấm game.

Chả hiểu y chơi cái trò gì trong điện thoại, chỉ nghe tiếng súng nổ bên trong phát ra đoàng đoàng inh ỏi, gương mặt các bệnh nhân xung quanh đen lại như than "này, đây là bệnh viện, không phải nhà của cậu, đừng làm phiền người khác chớ, cậu là con cái nhà ai, cha mẹ cậu không dạy dỗ đàng hoàng sao, học sinh gì mà thật vô giáo dưỡng!"

Lục Nhan bị cái tiếng nhắc nhở nặng nề làm cho dừng động tác ngón tay, ngước vội đầu lên nhìn, y là nhìn thấy đám bệnh nhân ngồi chờ xung quanh ánh mắt chán ghét dừng trên thân y, chỉ còn có thiếu điều muốn xúm lại đập cho y một trận, vốn biết mình lần nữa phạm sai làm phiền đến người khác nhưng vì cái thái độ nhắc nhở của họ khiến y bực mình, y vốn mồ côi từ nhỏ sống lay lắt ở cô nhi viện nào có biết mặt mũi cha mẹ mình là ai, cơ mà cái đám người này lớn hết rồi lại mở lời với y hằn học, nói một tiếng nhẹ nhàng như bà cụ lúc nãy không phải đẹp lòng đôi bên sao, một lời họ tưởng chừng như không nặng lại vô tình thọc sâu vào nỗi đau không cha mẹ của y, khiến y tổn thương sâu sắc.

"Này, các người đều lớn cả rồi ăn nói với trẻ nhỏ cho đàng hoàng lịch sự một chút, bấm game thôi mà, không thích thì tôi đi chỗ khác, đâu cần phải đem cha mẹ của tôi ra nói này nói nọ, lại nói cha mẹ tôi chết hết rồi lấy ai mà giáo dưỡng?" bậm môi phồng má, y trừng mắt nhìn mọi người một cái, sau đó dẹp điện thoại vào túi quần, tay xách cặp táp rời đi, hành động cùng lời nói của y khiến mọi người trố mắt nhìn theo không khỏi chưng hửng, chả biết trong lòng họ nghĩ gì, có thấy áy náy chút nào không, chỉ biết không còn ai nói thêm câu nào nữa.

Y đi đến một chỗ dãy ghế trên đường hành lang, khoảng cách rất xa bọn họ y mới ngồi xuống, lặng lẽ để cặp táp một bên, đem hai tay ôm quyền, dựa đầu vào vách tường phía sau, chậm rãi nhắm mắt lại, an ổn ngủ đi.

Thời gian tích tắc trôi qua, trước phòng bệnh vãn người dần, bất chợt một giọng nói trầm ấm văng vẳng vang lên bên tai y.

"Lục Nhan, mau dậy!"

Y giật mình tỉnh lại, ngước mắt nhìn lên. Trước mắt y là một nam nhân trưởng thành, vóc người cao lớn, ngũ quan góc cạnh hài hòa nếu không nói là đẹp như tượng tạc. Nam nhân này chính là vị bác sĩ trong phòng bệnh lúc nãy, là anh hai trên danh nghĩa của mình. Y dụi dụi hốc mắt lần nữa ngơ ngác nhìn hắn, hắn lúc này đối diện với y gương mặt gần trong gang tấc, hơi thở nóng ấm cũng gần trong gang tấc. Y quả thật khắc này rất muốn được hắn ôm vào lòng, cơ mà đấy chỉ là giấc mơ viển vông y tự động ảo tưởng ra mà thôi. Vì y biết một con người cứng nhắc như hắn chắc chắn sẽ không bao giờ tự động ôm y vào lòng. Lục Nhan còn đang ngây ngẩn nhìn đối phương, giọng nói trầm ấm lần nữa bất giác vang lên:

"Tan học em không về nhà đến phòng khám của anh làm cái gì. Ngồi những hàng tiếng đồng hồ, em có ngốc không vậy?" Gia Hạo nhíu mày nhìn y vẻ không hài lòng.

"Anh, đừng tức giận, đừng mắng em. Tại em muốn về cùng với anh mà!" Y nắm tay hắn, lắc lắc qua lại một bộ làm nũng.

Đáy mắt hắn chùng xuống: "ờ ờ...thôi bỏ đi, chúng ta về nhà." Hắn rút tay ra khỏi lòng bàn tay y, quay lưng rời đi.

Y lật đật chạy theo sau hắn, cười tít cả mắt: "Anh...Bước chậm một chút, đợi em!"

(chuyển cảnh)

Biệt thự riêng của nhà họ Trịnh, ba mẹ Trịnh Gia Hạo quản lí chuỗi nhà hàng bên Mỹ nên định cư ở bển, vài ba tháng mới về một lần thế nên biệt thự chỉ có mình hắn cùng y và người giúp việc. Biệt thự rộng lớn mà chỉ có ba người thật có chút đơn lạnh, bất quá đây là cái thú xa hoa của dân giàu có.

Xe dừng trong ga ra, Lục Nhan theo chân Gia Hạo bước vào nhà. Đi đến bật thềm, một cơn gió mát thổi qua. Nhìn theo tấm lưng cao lớn của hắn, y chợt nhớ lại năm xưa.

Ngày đó ba mẹ hắn đến cô nhi viện quyên góp tiền ủng hộ trẻ nhỏ mồ côi, tình cờ nhìn thấy y đang ngồi rúc dưới một gốc cây cổ thụ, không có chơi đùa cùng đám trẻ bất hạnh ấy, càng không có hồn nhiên vui cười như chúng nó, ba mẹ hắn thấy tội bước đến cho y một viên kẹo, hỏi han y vài câu. Thế nào y lại ngẩn đầu lên, nhào vào trong lòng ba mẹ hắn. Khóc òa:

"Ba mẹ, ba mẹ đến rước con sao. Con nhớ ba mẹ, hu oa..."

Lúc đó y nhìn thấy ba mẹ hắn vẻ mặt hiền từ còn cười với y, ân cần cho y bánh kẹo. Y cứ ngỡ đó là ba mẹ của y. Họ đến rước y về.

Lát sau mới nghe ra viện trưởng kể lại rằng mình không có cha mẹ, bị bỏ trước cửa viện từ lúc mới lọt lòng vào một đêm mưa gió, lúc đó dây rốn còn chưa có rụng nữa. Nếu viện trưởng không nghe tiếng khóc, không phát hiện ra y, có lẽ đêm đó y đã chết dưới mái hiên trong cái làn bé xíu kia rồi.

Khi ấy nhìn thấy bờ môi tím tái cùng tiếng khóc oa oa của y, viện trưởng cảm thấy rất xót xa. Mẹ nào lại bỏ con cái mới sinh ở đây thế này, thật ác đức quá đi, hổ dữ còn không nỡ ăn thịt con mình. Lúc đó y nghe bà ấy nói mới biết hóa ra mình chẳng những có mẹ mà còn bị mẹ bỏ rơi, mẹ không cần mình, hốc mắt y đỏ hoe ngấn nước.

Vậy là từ nay y không cần đợi mẹ đến đón nữa rồi, mẹ sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt y nữa rồi, có mẹ là một cái gì đó trở nên xa xỉ trong mắt y.

Lại nói ba mẹ hắn sau khi quyên tiền cho viện xong liền rời đi, còn để lại cho y phần rất nhiều kẹo bánh. Y nép sau gốc cây cổ thụ, ló mắt nhìn theo bóng dáng ba mẹ hắn rời đi, tay còn nắm tay hắn đi chánh giữa, vỗ về gần gũi, che chở yêu thương. Những ngón tay của y vô thức mà bấu vào vỏ thân cây thật sâu nhất có thể.

Hức hức, người ta đã lớn từng đó tuổi, cao hơn y từng đó tấc, vẫn còn ba mẹ che chở bao dung, chăm cho từng li từng tí. Vậy mà y bé bằng này, thấp bằng này, ba mẹ lại không ai cần y, không muốn nhìn mặt y nữa, không muốn chịu trách nhiệm với y nữa, đem y bỏ ngoài đường. Ba mẹ ơi, ba mẹ đang ở đâu vậy, con nhớ ba mẹ, hức hức...

Cậu bé con đưa tay quệt mắt, lần nữa dõi theo thân ảnh một nhà ba cái người kia đi ngày một xa. Thật không ngờ nửa chừng, y đã nhìn thấy hắn níu tay ba mẹ dừng lại, rồi nói với họ cái gì, khoảng cách rất xa, y không tài nào nghe nổi. Y chỉ thấy chỉ một lát, cả nhà ba người họ đã quay đầu trở lại, nói với viện trưởng làm thủ tục xin cho y về ở với họ, khiến y rất bất ngờ kinh hỉ.

Còn có hắn bước đến bên y, vươn ngón tay béo vào chóp mũi của y một cái, nhe răng cười cười: "Em bé đáng thương, anh mới xin ba mẹ cho em về ở chung nhà. Từ nay em có ba có mẹ, có anh hai. Tháng ngày sau này em không cần phải khóc nữa. Lục Nhan, tên của em là Lục Nhan đúng hông, lúc nãy anh nghe mọi người gọi em như vậy."

Y bị đứa con trai trước mặt bẹo mũi, lại nhìn thấy một bộ đồng phục học sinh sang trọng tinh tươm trên thân người ta, cùng cái thái độ thân thiện của người ta, nhất thời ngơ ngác, rất lâu mới có thể gật đầu ưm một tiếng, nhào vào ôm lấy cậu con trai trước mặt lớn hơn mình cả gần con giáp. Bật miệng khóc mếu máo.

Hắn khắc này cười xòa, vươn tay xoa xoa bờ vai run giật của y, cho tới khi họ đưa y về biệt thự, y choáng thêm lần nữa. Lần đầu nhìn thấy biệt thự xa hoa y như lâu đài trong cổ tích y đã đứng tần ngần ngoài sân rất lâu, vừa ngây ngẩn vừa sợ hãi, cảm giác đan xen lẫn lộn khiến y không dám bước chân theo họ vào nhà. Dường như hiểu ý, lúc đó là hắn đã chạy đến nắm lấy cánh tay y, còn cười với y, hắn nói thế này này:

"Em ơi, từ nay em sẽ sống ở đây với anh và ba mẹ, tháng ngày sau này không cần tủi thân nữa. Anh sẽ luôn bên cạnh chăm sóc cho em. Mau đi thôi, chúng ta cùng vào nhà."

" alt="Truyện Bác Sĩ Trịnh Kết Hôn Cùng Bảo Bối" width="90" height="59"/>

Truyện Bác Sĩ Trịnh Kết Hôn Cùng Bảo Bối

Cái gọi là bao che khuyết điểm thường xuất hiện khi một cá nhân quá yêu thích điều gì đó và mong muốn bảo vệ nó. Đây cũng là một cảm xúc rất bình thường, bởi nó giống như bản năng tự nhiên của con người sinh ra khi có mối liên kết chặt chẽ với thế giới bên ngoài. Game thủ chắc chắn không nằm ngoài quy tắc đó, nhưng họ không để tình cảm lấn át lý trí mà dám nhìn thẳng vào sự thật và nói lên quan điểm của mình, cho dù đó là vạch trần điểm xấu của game.

Lấy từ kinh nghiệm bản thân để cảnh báo

Như đã thấy thì chúng ta bắt gặp nhiều nghiên cứu, bài viết nói về tác dụng của game như tinh mắt, thông minh, tốt cho sức khỏe,... Tuy nhiên tác dụng này thực tế không lớn lắm và chỉ đúng khi tần số chơi game mang tính hợp lý vừa phải. Thế nhưng có mấy ai đủ định lực để kiềm chế thời gian cày kéo của mình chạy theo đúng quỹ đạo. Trung bình khoảng 80% game thủ khó giữ được lý trí một khi tiếp xúc với game, chứ đừng nói đến trải nghiệm nó một cách vừa phải. Lúc này game thủ đóng vai trò người trong cuộc nên hiểu rõ nhất ưu điểm hay tác hại của game.

Một game thủ tên Dương thẳng thắn chia sẻ: 

"Tôi rất yêu game và không hối hận khi đến với nó nhưng cũng phải công nhận vì game mà tôi đã phải trả giá khá nhiều. Việc học bê trễ, nghỉ ngơi không điều độ và sức khỏe ngày càng kém".

Game không có lỗi, chỉ trách sự tự chủ của người chơi rất thấp. Có lẽ các thành viên cảm thấy bản thân mình hiện tại thua kém bạn bè vì bỏ mất quá nhiều thời gian vào game, trong khi đáng lẽ phải phấn đấu gây dựng sự nghiệp nên những tác dụng nhỏ nhặt của game như tinh mắt sáng tai bị bỏ qua. Họ chơi vì sở thích vì tình yêu, nên cho dù game không có tác dụng và nhiều lắm tác hại thì game thủ vẫn trung thành như cũ.

Có nhất thiết phải tìm ra tác dụng của game?

Nếu đã gọi là tình yêu thì chắc chắn sẽ yêu không lý do, nên chuyện lo lắng game thủ từ bỏ game là hoàn toàn không có cơ sở. Hàng ngày chúng ta tiếp xúc với game nên quá hiểu rõ nó, những lời lẽ đẹp đẽ ca ngợi dường như không cần thiết bởi nó chỉ mang tác dụng ngược lại, giống như tự giễu game thủ. Nếu bạn hỏi bất kì một thành viên nào rằng tại sao lại đến với game, thì câu trả lời thường gói gọn là thích hoặc do bạn bè rủ rê chứ tuyệt nhiên không phải nhìn vào lợi ích hay tác dụng của game.

Như vậy việc nhắc tới tác dụng của game là hoàn toàn không cần thiết, thậm chí dư thừa và khiến game thủ phủ nhận. Thay vào đó chúng ta nên ca ngợi, thắt chặt tình cảm giữa người chơi với game không đơn thuần là thế giới ảo nữa và hi vọng một tương lai không xa, cả game thủ và game đều đạt được những thành công trên hành trình của mình.

Theo Infogame

" alt="Không phải cứ yêu game là cho rằng nó tốt" width="90" height="59"/>

Không phải cứ yêu game là cho rằng nó tốt