Nhận định, soi kèo NJ Alliance vs Red Wolves, 6h00 ngày 19/3: Khó cho chủ nhà

Bóng đá 2025-03-22 09:26:33 9141
ậnđịnhsoikèoNJAlliancevsRedWolveshngàyKhóchochủnhàlịch bóng đâ   Chiểu Sương - 18/03/2025 09:22  Nhận định bóng đá giải khác
本文地址:http://live.tour-time.com/html/8a495462.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Leones Negros vs Atletico Morelia, 10h00 ngày 21/3: Đánh chiếm ngôi nhì

Anh là Nguyễn Đức Hòa (SN 1984) trú tại khu phố 1, phường 3, TP Đông Hà, Quảng Trị.

Rất dễ nhận thấy ở anh Hòa là sự chân thành, nhiệt tình và giàu lòng trắc ẩn. Ngoài ra, anh còn khiến nhiều người khi tiếp xúc phải bất ngờ bởi những điều đặc biệt.

{keywords}
Anh Nguyễn Đức Hòa trong một lần hiến máu tình nguyện.

Anh Hòa năm nay 36 tuổi nhưng đã 43 lần hiến máu và tiểu cầu.

Mặc dù công việc chính là thợ hồ, hàng ngày lao động nặng nhọc, môi trường khắc nghiệt, nhưng 14 năm qua, hầu như anh không bỏ sót một lần hiến máu nào.

Anh Hòa kể, khoảng năm 17 tuổi, vì gia cảnh khó khăn nên anh quyết định nghỉ học. Anh đi làm thợ phụ, thợ hồ ở các công trình cho người quen. Sau vài năm, anh trở thành một thợ hồ thành thạo.

Bây giờ, anh đã có 20 năm tuổi nghề. Ngày nắng cũng như ngày mưa, anh vẫn luôn bận bịu. Anh Hòa chia sẻ: “Như một thói quen, sáng mình đi làm, tối về chấm công, ngày nào cũng như vậy cả. Công việc mình làm mấy chục năm nay nên cũng quen, không thấy vất vả”.

43 lần hiến máu tình nguyện

Anh Hòa vẫn nhớ như in lần hiến máu đầu tiên của mình. Đó là năm 2006, tình cờ anh đang dự hội thảo ở bệnh viện TP Đông Hà thì nghe loa phát thanh thông báo có một sản phụ đang nguy kịch, cần máu gấp. Không do dự, anh cùng một vài người đăng kí được hiến máu cứu bệnh nhân.

{keywords}
Anh Hòa đang hiến tiểu cầu cho một trường hợp nguy kịch.

“Lần đầu tiên đi hiến máu khẩn cấp nên tôi rất hồi hộp, tim đập liên hồi. Tôi cũng lo cho tính mạng của người bệnh đang điều trị ở bệnh viện lúc đó nữa. Đến khi bác sĩ nói sản phụ đã ổn tôi mới thấy nhẹ người”, anh Hòa bộc bạch.

Từ đó đến nay, trung bình mỗi năm anh Hòa hiến máu từ 2 đến 3 lần, chưa kể, hễ có các ca bệnh nguy kịch cần máu, anh không ngần ngại đi ngay.

Anh tâm sự, ở trong những hoàn cảnh gấp rút như vậy, lại nhìn thấy những ánh mắt buồn lo đến bất lực của người nhà bệnh nhân, chắc chắn ai cũng sẽ làm như anh.

{keywords}
Anh Hòa (thứ 2 từ phải sang) cùng đồng đội tham gia các hoạt động nhân ái.

"Sau khi hiến máu, tôi cứ ngồi đợi trong bồn chồn xen lẫn hi vọng chỉ vài tiếng nữa thôi, sẽ được chứng kiến niềm vui gia đình người bệnh sum họp. Cảm giác đó rất khó để diễn tả", anh chia sẻ.

Năm 2016, anh Hòa được ra Hà Nội dự lễ tôn vinh người hiến máu tiêu biểu Việt Nam. Lần đó, anh được gặp gỡ với nhiều người, anh nhận ra số lần hiến máu tình nguyện của mình quá ít so với những người khác. Thậm chí có những người lớn tuổi hơn, họ đáng tuổi là cô, bác của anh nhưng đã hiến đến 50, 60 lần…

Sau lần đó, anh có thêm nhiều bạn bè ở khắp các tỉnh, thành.

{keywords}
Công việc thợ hồ hàng ngày của anh Hòa (người không đội mũ).

Mọi người quan tâm hỏi anh làm sao có thể duy trì được việc hiến máu suốt 14 năm trong khi anh làm công việc nặng nhọc như vậy. Anh trả lời: “Không hiểu sao cứ nhìn thấy những người bệnh là tôi lại thấy thương và đồng cảm.

Được sinh ra trên đời này là một niềm may mắn nên tôi luôn cố gắng làm những việc có ý nghĩa cho mọi người. Thấy người khác vui, tôi cũng rất thoải mái”.

Ông Nguyễn Xuân Dương, Chủ nhiệm CLB Hiến máu tình nguyện tỉnh Quảng Trị cho biết, anh Hòa tham gia CLB từ lúc CLB mới thành lập (năm 2009) cho đến nay. Anh Hòa được nhiều người cảm mến vì sự nhiệt tình và tính bộc trực. Có những hôm anh Hòa đi làm rồi nhưng khi có người cần hiến máu gấp thì anh nghỉ làm, tức tốc chạy về để hiến máu cứu người ngay.  

Cô gái Quảng Trị vẽ tranh về lực lượng chống dịch ở Đà Nẵng

Cô gái Quảng Trị vẽ tranh về lực lượng chống dịch ở Đà Nẵng

Nhìn hình ảnh các y bác sĩ, lực lượng công an, bộ đội... ở Đà Nẵng ngày đêm chống dịch, Minh Anh phác họa để gửi lời cảm ơn và động viên họ.

">

Niềm đam mê hiến máu của anh thợ hồ ở Quảng Trị

Những vết đen trên bề mặt trơn nhẵn của Mặt Trời. Ảnh: ESA">

Bức ảnh rõ nét nhất về bề mặt Mặt Trời

Nhận định, soi kèo Mozambique vs Uganda, 20h00 ngày 20/3: Trận đấu bước ngoặt

Lâu nay, cũng như nhiều người Việt khác, tôi có suy nghĩ “trẻ cậy cha, già cậy con”.

Theo đó, khi cha mẹ về già, con cái phải đảm đương kinh tế chính trong gia đình và chăm sóc, báo hiếu cha mẹ. Cha mẹ đau ốm, khổ sở và bệnh tật là lỗi của các con.

Nhưng một người phụ nữ ở Anh xuất hiện đã làm thay đổi suy nghĩ của cả gia đình tôi.

Sinh ra và lớn lên ở quê, 18 tuổi, tôi ra Hà Nội học tập, đi làm và lập gia đình. Dù việc sinh nhai tại thủ đô rất thuận lợi, các con được hưởng những điều tốt nhất về về y tế, học hành… nhưng lòng tôi vẫn không vui.

Bởi là con trai duy nhất trong nhà, việc rời xa cha mẹ ở quê đi lập nghiệp ở nơi khác, tôi thấy mình thật có lỗi.

Những năm tháng cha mẹ về già, đáng ra tôi phải ở cạnh để bầu bạn, thăm nom. Dù thường xuyên gửi tiền, thực phẩm, thuốc bổ… về quê nhưng tôi vẫn thấy mình chưa làm tròn chữ hiếu.

Cha mẹ tôi cũng thường gọi điện trách và ngỏ ý muốn thời gian tới, tôi chuyển về quê để ông bà được gần con gần cháu. Trong khi vợ tôi lại không đồng ý, cô ấy muốn sống tại Hà Nội. Vì việc này, chúng tôi cãi nhau rất nhiều lần.

{keywords}
Ảnh: Đức Liên

Năm ngoái, gia đình tôi đón một vị khách là bà A. (60 tuổi, người Anh) đến chơi. Bà là người bạn của vợ tôi từ trước. Gần đây, bà có nhu cầu đi du lịch sang Việt Nam nên vợ tôi mời bà đến nhà. Sự phóng khoáng, quan điểm cởi mở của bà đã làm thay đổi nhiều suy nghĩ trong tôi.

Bà A. vốn là một giáo viên dạy âm nhạc. Bà lập gia đình và có 2 con gái. Cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc, bà ly hôn và nuôi 2 con. Hiện, 2 con bà đều ra nước ngoài để theo học các chuyên ngành mình yêu thích.

Bà A. sau khi nghỉ hưu đã vạch cho mình rất nhiều dự định. Bà nói, thời trẻ bà rất thích đi du lịch khắp nơi trên thế giới nhưng bận nuôi con và kinh phí chưa cho phép nên bà đã chuẩn bị một khoản tiết kiệm.

Sau này khi về già, bà sẽ dùng khoản tiền này làm những việc mà ngày trước mình chưa có cơ hội.

Vì vậy, các con vừa ra khỏi nhà, bà A. cũng lên đường. Trước khi đến Việt Nam, bà đã sang rất nhiều quốc gia khác.

1 tuần ở nhà tôi, bà khiến tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Bà rất thành thạo về công nghệ, các kỹ năng sống. Đến một thành phố lạ nhưng bà biết dùng các tiện ích như xe ôm công nghệ, gọi đồ ăn giao tận nhà… dù không biết một chữ tiếng Việt nào.

Trong sinh hoạt hằng ngày bà cũng rất chủ động. Bà có thể tự nấu nướng, giặt giũ, sống rất hòa nhập với gia đình tôi dù là một thành viên mới.

Mỗi sáng sớm, khi chúng tôi còn đang ngủ thì bà đã chuẩn bị đi thăm các điểm nổi tiếng ở thành phố. Chỉ ở một thời gian ngắn, bà khám phá ra rất nhiều quán cà phê đẹp, độc vì bà thích uống cà phê - những quán này tôi sống ở Hà Nội hơn 10 năm chưa hề biết đến.

Vào mỗi tối, bà về nhà và ăn cơm cùng chúng tôi. Bữa ăn trở nên rôm rả vì bà kể chuyện những điều mà bà khám phá được trong ngày cho các con tôi bằng tiếng Anh.

Khi tôi hỏi về gia đình, bà cho biết, các con rất ủng hộ chuyến đi của bà. Bà cũng chia sẻ, sau này khi không còn có thể đi được, bà sẽ vào sống tại một viện dưỡng lão ở Anh. Bà đã có một khoản tiết kiệm cho việc đó.

“Sao bà không sống cùng các con?”, vì không giỏi tiếng Anh nên tôi đành nhờ vợ phiên dịch.

Bà trả lời: “Chúng tôi rất yêu nhau nhưng sẽ không sống cùng nhau. Các con có cuộc đời riêng của mình. Chúng tôi sẽ thống nhất gặp nhau vào các dịp giáng sinh hay một kỳ nghỉ nào đó”.

Câu chuyện của người phụ nữ Anh đã cho tôi nhiều suy nghĩ. Vì có người mẹ tự lập, tự chủ nên các con của bà thoải mái chọn học ở các nước xa gia đình.

Họ cũng không bị chữ “báo hiếu” níu kéo suốt phần đời còn lại. Với sự chuẩn bị từ trước, bà A cũng có cuộc sống về già vô cùng thú vị.

Nếu sau này, tôi cũng ép các con tôi phải gần gũi, chăm sóc cha mẹ, tôi có thể vui lòng nhưng tước bỏ đi nhiều cơ hội của các con.

Vì vậy, các bậc phụ huynh chúng ta hãy chuẩn bị cho mình một hành trang thật tốt để đón tuổi già. Đừng lấy con cái làm “thẻ bảo hiểm” khi một ngày, chúng ta sang tuổi xế chiều.

Bạn nghĩ gì về quan điểm này? Làm thế nào để về già được sống tự do, hạnh phúc, bớt phụ thuộc con cháu? Hãy gửi cho chúng tôi suy nghĩ của bạn bằng cách viết vào phần bình luận phía cuối bài hoặc gửi về địa chỉ mail: bandoisong@vietnamnet.vn. Những ý kiến hay sẽ được biên tập và đăng tải trên mục Đời sống của báo. Trân trọng cảm ơn.


Học làm người già tự lập

Học làm người già tự lập

Cuộc sống này vốn nhiều bất ngờ và bất trắc mà. Thôi thì không lẽ đời cua cua máy, đời cáy cáy đào ư?

">

Con cái không phải là tấm 'thẻ bảo hiểm’ lúc cha mẹ về già

Ngày 10 tháng 6 năm 1990, khi cơ trưởng Tim Lancaster và cơ phó Alistair Atcheson của hãng hàng không British Airways điều khiển chuyến bay từ sân bay Birmingham (Anh) tới Malaga (Tây Ban Nha), một sự cố kinh hoàng đã xảy ra ở độ cao 5.300 mét.

Tiếp viên Nigel Ogden lúc ấy bất đắc dĩ đã trở thành người hùng.

Trước khi tai nạn xảy ra, Ogden bước vào buồng lái để mang trà cho 2 phi công. Ngay khi anh quay bước, chiếc kính chắn gió bị lỗi đã bung ra khỏi bu-lông, khoét một lỗ lớn trên chiếc máy bay đang bay với vận tốc 400km/giờ.

“Tôi vừa bước ra, khi tay tôi còn đang vịn tay nắm cửa thì có một tiếng nổ lớn. Cánh cửa bị thổi bay ra khỏi tay tôi”, Ogden nhớ lại.

“Tôi đã nghĩ: Chúa ơi. Đó là một quả bom!”

“Tôi xoay lại và nhìn thấy kính chắn gió phía trước buồng lái đã biến mất. Còn Lancaster thì bị kéo ra khỏi dây an toàn. Tất cả những gì tôi nhìn thấy là chân anh ấy”.

{keywords}
Hình ảnh được dựng lại. Ảnh: NatGeo

Tiếp viên Ogden, lúc ấy 36 tuổi vô cùng hoảng sợ. Nhưng anh đã mạo hiểm mạng sống của mình để lao ra kéo chân cơ trưởng.

“Tôi nhảy qua cột điều khiển và túm lấy eo anh ấy. Chiếc áo của anh ấy bị bung ra phía sau. Cả cơ thể bị uốn cong lên, vắt lên đầu máy bay”.

Hai chân của cơ trưởng cũng bị mắc kẹt, làm mất kết nối của hệ thống lái tự động. Cửa máy bay lúc ấy đang nằm trên bộ điều khiển, khiến máy bay lao xuống với tốc độ 400km/giờ, xuyên qua một số khu vực có lưu lượng máy bay đi lại đông đúc nhất trên thế giới.

“Mọi thứ đều bị hút ra ngoài, thậm chí cả bình oxy cũng bay ra và suýt làm vỡ đầu tôi”.

Sau vài phút cố kéo chân của cơ trưởng lại, Ogden bắt đầu cảm thấy mình cũng có thể bị bay ra ngoài.

Lúc ấy, một tiếp viên khác đã chạy đến sau lưng anh, nắm lấy thắt lưng quần của Ogden để ngăn việc anh bị cuốn lên phía trên. Đồng nghiệp này cũng lấy dây thắt ngang vai của cơ trưởng để quấn quanh Ogden.

“Thật may mắn là cơ phó Alistar vẫn đang thắt dây an toàn. Nếu không thì anh ấy cũng sẽ bị cuốn ra ngoài”.

{keywords}
Hình ảnh được dựng lại.

Khi Ogden bắt đầu kiệt sức, một tiếp viên khác đã chạy đến, ôm lấy chân cơ trưởng cùng anh.

Phần chân của cơ trưởng được gỡ ra khỏi bộ điều khiển, giúp bật lại chế độ lái tự động.

“Tôi vẫn ôm lấy Lancaster, nhưng rồi tay tôi yếu dần. Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ mất anh ấy, nhưng anh ấy vẫn gập người hình chữ U quanh cửa sổ”.

Máu từ mũi và một bên đầu của cơ trưởng Lancaster chảy ra vì mặt anh bị va chạm với cửa sổ. “Kinh hoàng nhất là đôi mắt của anh ấy mở to. Tôi sẽ không bao giờ quên cảnh tượng đó cho đến khi tôi chết”.

Ogden kể, khi anh không thể cầm cự được nữa, một đồng nghiệp đã tới giúp. “Lúc ấy, có ai đó nói rằng ‘chúng ta phải để anh ấy đi’. Nhưng tôi đã trả lời ‘tôi sẽ không bao giờ làm điều đó’”.

“Tôi không thể đối mặt với gia đình anh ấy, đưa cho họ chiếc hộp và nói rằng: ‘Đây là những gì còn lại của chồng chị’”.

Vả lại, nếu Ogden thả trôi cơ thể của cơ trưởng, rất có thể nó sẽ làm mắc kẹt cánh hoặc động cơ máy bay.

Rất may mắn, đồng nghiệp của Ogden đã giữ được cơ trưởng Lancaster cho tới khi máy bay hạ cánh khẩn cấp ở Southampton.

{keywords}
Cơ trưởng Lancaster (đứng) và cơ phó Atcheson (giữa).

Cơ trưởng Lancaster bị gãy xương nghiêm trọng và tê cóng cơ thể, nhưng anh vẫn sống sót sau thử thách kinh hoàng. Tất cả 81 hành khách đều không có ai bị thương.

Sự cố kính chắn gió sau đó được xác định là do lỗi của công ty sản xuất ở Birmingham.

Sau tai nạn, Ogden xin nghỉ làm tiếp viên để làm việc cho một tổ chức xã hội chuyên đi làm từ thiện. Cơ trưởng Lancaster phục hồi sau chấn thương và vẫn tiếp tục bay 5 tháng sau đó. 

Nữ hành khách khiến phi công bị cấm bay vĩnh viễn lộ ảnh quá khứ gây sốc

Nữ hành khách khiến phi công bị cấm bay vĩnh viễn lộ ảnh quá khứ gây sốc

Một phi công Trung Quốc đã bị cấm bay vĩnh viễn sau khi đưa nữ hành khách vào buồng lái, gây lo ngại về an toàn hàng không. Và danh tính của nữ hành khách này đang được tìm kiếm rất nhiều trong những ngày gần đây.

">

Phút giành giật sự sống hiếm có của cơ trưởng bị hút khỏi máy bay 30 năm trước

{keywords} 

 

{keywords}
 

Ông Lưu Trung Thái - Phó Chủ tịch HĐQT, Tổng Giám đốc MB bày tỏ sự biết ơn tới những nỗ lực của toàn bộ tập thể cán bộ nhân viên, y bác sỹ của bệnh viện Bạch Mai trong công tác cứu chữa người bệnh, nâng cao sức khỏe y tế cộng đồng trong suốt nhiều năm qua.

Ông Lưu Trung Thái cũng chia sẻ, hàng năm, MB luôn dành một phần lợi nhuận sau thuế để thực hiện công tác an sinh xã hội, thể hiện trách nhiệm chung tay cùng cả nước, đặc biệt là chủ trì triển khai nền tảng iNhandao - một dự án của Chính phủ về hoạt động thiện nguyện.

Trong quá trình thực hiện mục tiêu đẩy mạnh chuyển dịch số, MB đã phối hợp với đối tác để phát triển phần mềm quản lý bệnh viện, số hóa các nghiệp vụ của cơ sở y tế. MB mong muốn sẽ có cơ hội giới thiệu tới Bệnh viện Bạch Mai phần mềm này để giúp bệnh viện ứng dụng những mô hình quản lý mới và 5 triệu khách hàng của MB cũng sẽ có thêm tiện ích khi thăm khám, chữa bệnh tại Bệnh viện Bạch Mai.

{keywords}
 

Trong tương lai, MB tin tưởng sẽ trở thành đối tác thân thiết của bệnh viện, nhất là các sản phẩm dịch vụ số để có thể góp phần giúp bệnh viện hiện đại, phát triển hơn.

{keywords}
 

Thay mặt Bệnh viện Bạch Mai, GS.TS Nguyễn Quang Tuấn - Giám đốc Bệnh viện gửi lời cảm ơn đến tập thể cán bộ nhân viên MB, khẳng định việc tài trợ xe cứu thương của MB cho bệnh viện mang ý nghĩa thiết thực.

Xuân Thạch

">

MB tặng 2 xe cứu thương cho Bệnh viện Bạch Mai

友情链接