Giải trí

Khởi tố nam sinh lớp 11 vụ bé trai 5 tuổi bị bắt cóc, bỏ rơi đến chết

字号+ 作者:NEWS 来源:Kinh doanh 2025-02-25 07:04:10 我要评论(0)

Nạn nhân của Hoàng là bé trai Hồ Văn Đ. (SN 2015,ởitốnamsinhlớpvụbétraituổibịbắtcócbỏrơiđếnchếaff cuaff cupaff cup、、

Nạn nhân của Hoàng là bé trai Hồ Văn Đ. (SN 2015,ởitốnamsinhlớpvụbétraituổibịbắtcócbỏrơiđếnchếaff cup hàng xóm của Hoàng) tử vong ở ngôi nhà hoang trong rừng sau 2 ngày mất tích.

Tối 7/6, bố cháu Đ. đến cơ quan công an trình báo việc con trai không trở về sau khi xin sang nhà hàng xóm chơi.

Hai ngày liền, gia đình cùng cơ quan chức năng tỏa ra khắp nơi tìm kiếm nhưng không có tin tức gì.

{ keywords}
Hiện trường nơi phát hiện thi thể bé trai
{ keywords}
Căn nhà hoang nơi bé Đ. bị trói trước khi tử vong

Đến 15h30 chiều 9/6, thi thể nạn nhân được tìm thấy ở gần một con suối tại khu vực rừng xã Lăng Thành, huyện Yên Thành.

Bé trai tử vong trong tư thế bị trói chân, tay. Tại căn nhà hoang cách đó khoảng 30m phát hiện 2 vỏ hộp sữa và 3 chiếc xúc xích.

Kết quả bước đầu khám nghiệm tử thi cho thấy, cháu bé không có vết thương hay tác động của ngoại lực. Nguyên nhân tử vong được xác định do ngạt khí vì miệng bị quấn băng keo.

Theo công an, Hoàng là đối tượng nghiện các loại game bạo lực, có nội dung bắt cóc, tống tiền, trinh thám…

Vì ám ảnh game, Hoàng nghĩ ra việc bắt cóc và giấu cháu Đ., rồi giả vờ tìm thấy, giải cứu để lập công.

Tuy nhiên, khi sự việc xảy ra, gia đình, chính quyền địa phương tổ chức tìm kiếm cháu bé thì Hoàng hoảng sợ, không dám thực hiện tiếp ý đồ của mình. Do nạn nhân bị bỏ mặc lâu nên đã tử vong.

Vụ án đang tiếp tục được công an điều tra, làm rõ.

Nguyên nhân bé trai 5 tuổi ở Nghệ An bị bắt cóc, bỏ rơi đến chết

Nguyên nhân bé trai 5 tuổi ở Nghệ An bị bắt cóc, bỏ rơi đến chết

Nghiện game, nam sinh lớp 11 ở Nghệ An nảy sinh ý định bắt cóc cháu Đ. rồi tự giải cứu. Sau đó, vì sợ nên đối tượng bỏ mặc cháu bé một mình trong nhà hoang.

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读



“Có chuyện gì, cô cứ gọi bà ta đến đây.”



Giọng nói Chu Di cực kỳ bình tĩnh: “Chỉ e là không thể được.”



Mạnh Thiệu Tông mất hết kiên nhẫn, xua tay đuổi cô đi: “Cô bảo bà ta tự mình liên hệ với tôi. Còn tôi với cô không có chuyện gì để nói.”



“Mẹ tôi đã mất cách đây ba năm rồi.”



Không gian bỗng nhiên yên tĩnh một lúc.



Mạnh Thiệu Tông đơ người, nheo mắt nhìn cô, thật lâu sau đó mới thốt ra một câu: “Rốt cuộc là cô đang muốn giở trò gì?”



“Tôi thực sự đến để vay tiền.” Chu Di nhìn ông ta, “Đương nhiên ông có thể không cho tôi vay. Có điều nếu ông không cho, tôi cũng chỉ có thể dùng cách khác, chỉ sợ đến lúc đó ầm ĩ lên thì không được hay cho lắm…”



Mạnh Thiệu Tông đen mặt: “Cô có gan thì cứ ồn ào đến cửa nhà tôi đi…”



Chu Di nhẹ nhàng nhướng mày “Vốn dĩ tôi không định làm thế, nhưng ông lại gợi ý cho tôi…”



“Cô…”



“Tôi đã liên hệ rồi, đi làm người mẫu cho một họa sĩ, tranh của người ấy rất nổi tiếng, một bức có thể lên đến tám con số. Đến lúc đó tranh được bán ra, ai cũng sẽ biết người mẫu khỏa thân kia là gì của Mạnh Thiệu Tông…”



“Câm miệng!” Mạnh Thiệu Tông vội vã cắt ngang.



Ngữ điệu Chu Di trước sau vẫn nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng trong âm sắc lại biến hóa kỳ ảo như màn sương lạnh màu ngọc bích. Nói những câu không chút liêm sỉ là thế, nhưng lại sinh ra cảm giác vô tội giống như bị ép buộc: Là ông không chịu phối hợp, đừng trách tôi không biết xấu hổ.



Trong khi nói lại để lộ vài phần thái độ thản nhiên, khiến Mạnh Thiệu Tông tự dưng sinh ra chút sợ hãi.



Ông ta không thể không tin rằng quả thật cô có thể làm được việc này.



Trên lầu đột nhiên truyền đến một tiếng cười rất nhẹ.



Mạnh Thiệu Tông buồn bực quay đầu.



Một người đàn ông đang từ từ bước xuống, giữa tiếng bước chân có tiếng trượt bật lửa vang lên lanh lảnh.



Chu Di cũng giương mắt nhìn lên.



Mùa đông giá rét nhưng người đàn ông chỉ mặc áo sơ mi trắng hơi mỏng cùng quần dài màu đen, một bên cánh tay vắt chiếc áo bành tô da nhung màu xám đậm.



Rõ ràng đã làm xáo trộn bầu không khí, lại cố tình thong thả đứng ngoài cuộc chơi.



Ngọn lửa nhè nhẹ lóe lên, anh che tay châm thuốc, rồi ngẩng đầu lên mỉm cười: “Xin lỗi Mạnh tổng, tôi không cố ý nghe lén chuyện riêng của ông. Tôi có việc nên xin phép đi trước, hai người cứ từ từ nói chuyện nhé.”





Mạnh Thiệu Tông cố nén cơn giận mà cười với anh: “Yến Tây, lần tới là tôi làm chủ, rất mong được đón tiếp cậu.”



Người đàn ông khẽ gật đầu: “Không dám.”



" alt="Truyện Bắc Thành Có Tuyết" width="90" height="59"/>

Truyện Bắc Thành Có Tuyết