Công nghệ

Sàn đấu ca từ tập 5: Lê Giang tiết lộ thỏa thuận 'động trời' với Anh Đức

字号+ 作者:NEWS 来源:Ngoại Hạng Anh 2025-03-23 03:15:21 我要评论(0)

 Tập 5 của Sàn đấu ca từ có sự xuất hiện lần đầu tiên của nghệ sĩ Lê Giang bên diễn viên Anh Đức. Cù việt nam - thái lan hôm nayviệt nam - thái lan hôm nay、、

 

{ keywords}
Tập 5 của Sàn đấu ca từ có sự xuất hiện lần đầu tiên của nghệ sĩ Lê Giang bên diễn viên Anh Đức. Cùng với đó là sự xuất hiện của các bạn trẻ Juky San,ànđấucatừtậpLêGiangtiếtlộthỏathuậnđộngtrờivớiAnhĐứviệt nam - thái lan hôm nay Duy Long, Tấn Phát và đặc biệt là Tuấn Hiếu - quán quân Giọng ca bất bại 2018.

 

{ keywords}
Hai nghệ sĩ mở đầu chương trình bằng màn song ca ăn ý ca khúc ''Sầu tím thiệp hồng''. Giọng hát trữ tình của Anh Đức khiến Ngô Kiến Huy được phen bất ngờ bởi đã quen với phong cách trẻ trung của anh.

 

{ keywords}
Đồng thời, ngay trong phần mở màn, Lê Giang đã tiết lộ một thỏa thuận với Anh Đức rằng nếu Anh Đức nhường Lê Giang cô sẽ gả con gái Lê Lộc cho Anh Đức. Tiết lộ 'động trời' này khiến 2 MC của chương trình tròn mắt ngạc nhiên.

 

{ keywords}
Sam ngay lập tức vạch trần việc Anh Đức cũng 'dụ dỗ' cô tiết lộ đáp án cho anh và cả hai sau này sẽ đến với nhau. Bị lật tẩy, anh chàng liền bị Lê Giang 'chửi sấp mặt'.

 

{ keywords}
Anh Đức một mực giải thích chuyện gả Lê Lộc là anh bị ép. Nhưng Lê Giang ngay lập tức 'cảnh cáo' Sam, quyết giành được chàng 'con rể tương lai' này.

 

{ keywords}
Sau màn chiêu mộ thí sinh đầy hài hước, Juky San và Tấn Phát về với đội của Anh Đức và lấy tên 'Mảnh mai', còn đội 'Tiếng vang' của Lê Giang có sự góp mặt của Tuấn Hiếu và Duy Long.

 

{ keywords}
Để giành quyền thách đấu trước, 2 đội trưởng phải trả lời đúng được câu đố mẹo bằng tiếng Anh của 2 MC. Cả 2 MC và 2 đội trưởng đã có màn đối đáp bằng tiếng Anh đầy hài hước. Cuối cùng, Anh Đức là người trả lời đúng câu hỏi và giành được quyền thi trước.

 

{ keywords}
Ở vòng 3, liên tiếp là 2 bản hit của Phan Mạnh Quỳnh là 'Vợ người ta' và 'Con tim tan vỡ' được đưa ra khiến Anh Đức rất phấn khích vì có lợi thế.

 

{ keywords}
Còn Lê Giang lại tức tối cho rằng ban biên tập ghét mình và thiên vị Anh Đức khi chọn toàn ca khúc mình không biết.

 

{ keywords}
Qua 4 vòng thi, đội 'Mảnh mai' của Anh Đức xuất sắc trở thành đội chiến thắng. Trong khi đó, mặc dù mang tên 'Tiếng Vang' nhưng đội của Lê Giang lại thua cuộc trước 'con rể'.

Công Nguyễn 

Anh Đức mỉa mai con gái Lê Giang là 'gái ế'

Anh Đức mỉa mai con gái Lê Giang là 'gái ế'

 - Lê Lộc - con gái nghệ sĩ Lê Giang phải 'muối mặt' khi bị 'thánh ế' Anh Đức mỉa mai chuyện chưa có bạn trai.

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读

Tuy chung một trường nhưng những môn sinh ở hai phân khu khác nhau sẽ rất hiếm có cơ hội gặp nhau, thậm chí là chưa từng nhìn thấy nhau từ khi nhập học bởi vì ranh giới giữa khu Hồ và khu Bắc là một bức tường được rào chắn rất kiên cố.

Trường không quy định thời gian tốt nghiệp cụ thể vì điều đấy còn tuỳ thuộc vào khả năng của từng người. Có người 4-5 năm đã có thể rời trường nhưng cũng có người mãi 9-10 năm vẫn chưa tiến bộ hơn là bao. Trường xây theo kiến trúc cổ điển đan xen hiện đại, trông vô cùng sang trọng nhưng cũng có phần mộc mạc, gần gũi thể hiện sự tinh tế của những bậc truyền nhân đã đi trước vì họ chính là những người đã thiết lập nên hệ thống ngôi trường từ kiến trúc đến phương pháp dạy học.

Nơi tập võ trong nhà học tránh những ngày mưa không thể tập luyện ngoài trời cũng được thiết kế rất trang nhã. Thư viện theo kiến trúc cổ xưa, là nơi thích hợp để các môn sinh cùng nhau ôn luyện bài. Ngoài ra trường còn có còn rất nhiều không gian tuyệt đẹp, một thế giới cổ kính trên ngọn núi cao cùng bao môn võ thuật thú vị.

...

Môn sinh xuất sắc nhất của trường chính là Thiệu Huy, một nam nhân vô cùng tuấn tú lại thêm tài năng võ thuật hơn người. Thiệu Huy được thầy hiệu trường cứu sống trong một lần thầy ấy có việc xuống núi, khi ấy anh bị bỏ rơi ở sườn núi gần trường, lúc đó anh chẳng còn sức để có thể bật khóc vì lạnh và đói khát. Thầy đã đem anh về trường cưu mang và nhận nuôi anh. Từ đó, anh quen biết và cùng lớn lên với Luy Xuân - con gái ruột của thầy hiệu phó, cả hai rất thân nhau và cùng nhau lớn lên tại Thanh Thế. Anh cũng chính là truyền nhân được thầy hiệu trưởng chọn cho chức vị "hiệu trưởng tương lai" để tiếp nối thầy ấy.

Thiệu Huy là đại sư huynh của trường và là huynh trưởng khu Hồ và là người đứng đầu lớp 3H. Huynh trưởng của khu Bắc còn lại là Liên Thành, một môn sinh rất giỏi và đặc biệt xuất thần về khả năng di chuyển nhanh tránh sự tấn công từ đối thủ.

" alt="Truyện Em Như Hoa Trong Mộng" width="90" height="59"/>

Truyện Em Như Hoa Trong Mộng


An Tĩnh nhướng mày, không kìm được bật cười thành tiếng.

Trần Thuật nghiêng đầu, có chút mơ hồ: "Cười gì vậy?"

An Tĩnh không cười nữa, nói: "Chân em hết đau từ lâu rồi, anh không cần cõng em nữa."

Trần Thuật im lặng giây lát, đứng thẳng người lên, đi đến bên cạnh cô, cụp mắt nhìn xuống cô, khóe miệng nhoẻn cười: "Giỏi nhỉ, nói như vậy em đã hết đau từ lâu rồi, vậy mà vẫn cứ ở lì trên lưng anh phải không?"

Khóe mi An Tĩnh cong cong, "Không phải, em thấy anh cõng có vẻ rất vui nên không muốn xuống."

Trần Thuật cười đểu, "Giày vò anh như vậy à." Cậu nói rồi đưa tay cù cô.

An Tĩnh á một tiếng, vội vàng né tránh.

Có điều cô làm sao mà chạy nhanh hơn Trần Thuật được, mới chạy được mấy bước đã bị cậu đuổi theo.

Cậu ôm cô từ sau lưng, khẽ cười bên tai cô: "Có đùa nữa không?"

An Tĩnh rất sợ nhột, cho dù không cù cô, cô cũng không nhịn được, nhăn mặt nói: "Không dám nữa."

Khoảnh khắc được cậu cõng trên lưng, An Tĩnh cảm thấy vừa bình yên vừa ấm áp, cô muốn được đi như thế suốt cuộc đời, vĩnh viễn không bao giờ dừng lại.

Thế nên cô mới không xuống.

Trần Thuật cúi đầu hôn lên cái tai trắng nõn của cô, sau đó buông cô ra, dắt tay cô và nói: "Đi thôi, đưa em đi ăn gì đó."

An Tĩnh gật đầu: "Ăn cái gì?"

Trần Thuật cầm lấy cặp sách của mình rồi nói: "Em muốn ăn gì, lẩu nhé?"

An Tĩnh nghĩ một lúc, không thấy thích lắm, lắc đầu.

Trần Thuật nhướng mày, đưa ngón trỏ ra cọ cọ lên chóp mũi nhỏ nhắn của cô: "Cô mèo nhỏ tham ăn, thế em muốn ăn gì?"

"Em muốn ăn ..." An Tĩnh nghĩ một lúc, ánh mắt rạng ngời, "Em muốn ăn ở quán Nhật kia."

"Quán nào?" Trần Thuật vẫn chưa nhớ ra.

"Chính là cái quán mà chúng ta đã ăn hôm dỗi nhau ấy." An Tĩnh nhớ ra liền phụng phịu: "Hôm ấy em không có tâm trạng nào để ăn, cũng không để ý đến mùi vị cho lắm, cảm thấy hơi tiếc."

Trần Thuật nheo mắt nhớ lại, cũng nhớ ra chuyện đó.

Hôm ấy, cậu đứng ngoài trường đợi cô, nhưng lại thấy cô đi ra ngoài cùng với hai cậu con trai, hỏi cô cậu trai kia là ai, cô nói là Hạ Quý. Lúc ấy chỉ thấy đầu óc nổ tung, rất tức giận, cũng không biết tức cái gì, vì thế lúc ăn cơm cũng không nói chuyện, chỉ mải giận dỗi với chính mình, cứ canh cánh trong lòng.

"Được." Cậu chiều ý cô, gật đầu.

Hai người nắm tay nhau, mười ngón tay đan vào nhau, chầm chậm bước đi.

Thực ra rất gần chỉ đi mất mười phút, trên đường đi hai người cười nói vui vẻ.

Vào trong quán chỉ còn lại một bàn trống, may mà bọn họ đến kịp, nếu không lại phải đợi.

Quán ăn này bày trí rất tinh tế, phục vụ chu đáo, rất đông khách.

Giờ này chính là giờ ăn tối cao điểm.

Quán ăn không lớn nhưng cũng không nhỏ chật kín khách, tiếng người nói chuyện ồn ào, nhận viên phục vụ đi qua đi lại liên tục.

Bọn họ nhận được thực đơn.

Trần Thuật hỏi: "Em ăn gì?"

An Tĩnh nhìn thực đơn, lông mày khẽ nhíu lại, vẻ mặt chăm chú, giống như đang chú tâm suy nghĩ vậy, một lúc sau cô hỏi: "Anh ăn gì?"

Trần Thuật chống tay xuống bàn nghịch điện thoại, ánh mắt hướng về phía cô, chăm chú quá mức, sau đó hờ hững nói: "Anh thế nào cũng được."

An Tĩnh gật đầu, dịu dàng nói: "Vậy em gọi cho anh nhé?"

Trần Thuật ừ một tiếng, khẽ nói: "Tùy em."

An Tĩnh gọi nhân viên phục vụ.

Cô chọn cho mình món cơm trứng thịt bò, gọi cho cậu món cơm thịt bò kiểu Osaka, sau đó lại gọi thêm một xuất trứng hấp và thịt gà.

Sau khi nhân viên phục vụ đi, An Tĩnh chống hai tay xuống bàn, chống cằm có vẻ buồn chán.

Trần Thuật ngồi đối diện cô, hỏi: "Đói rồi à?"

An Tĩnh sờ bụng, gật đầu thành thật: "Đói rồi."

Trần Thuật cau mày: "Thế sao em không đi mua cái gì đó mà ăn?"



"Em mua rồi mà, một hộp sữa chua." An Tĩnh nói rồi ánh mắt cô tình ám chỉ cậu: "Nhưng ai mà biết được người nào đó chơi bóng rổ lâu như vậy mới ra ngoài."

Trần Thuật sờ mũi tỏ vẻ vô tội.

An Tĩnh cứ nhìn cậu như vậy.

Không có gì phải nghi ngờ Trần Thuật là một người rất đẹp trai, cậu có vẻ mảnh khảnh, trong sáng, điềm tĩnh của thiếu niên. Trên mặt lâu lâu lại nở nụ cười gian tà, khi đôi mắt đen láy sâu thẳm cứ nhìn bạn chăm chú, bạn sẽ bất giác lún sâu vào đó.

An Tĩnh nghiêng đầu, đột nhiên giơ tay ra sờ lên má Trần Thuật.

Trần Thuật nhướng mày, khẽ hỏi: "Sao vậy?"

"Em phát hiện." An Tĩnh có chút ngạc nhiên. "Có phải anh gầy đi không?"

"Thật sao?"

An Tĩnh sờ rất kỹ, da thịt trở nên săn chắc hơn, cô nói rất chắc chắn: "Ừ, đúng là gầy đi, anh giảm béo à?"

Trần Thuật không có gì để nói, tức quá gườm gườm nhìn cô, túm lấy cái tay đang làm loạn của cô rồi nói: "Giảm béo cái gì, chơi bóng rổ đấy."

An Tĩnh mỉm cười ồ một tiếng, "Chơi bóng rổ có thể giảm béo à."

Trần Thuật hứ một tiếng, nắn nắn lòng bàn tay cô.

" alt="Truyện Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh" width="90" height="59"/>

Truyện Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh