Nhận định, soi kèo Riga FC vs Super Nova Riga, 23h00 ngày 6/3: Sớm bứt phá
相关文章
- 、
-
Siêu máy tính dự đoán Benfica vs Barcelona, 3h00 ngày 6/3 -
Bộ xương trên được cho là của một phụ nữ sống trong khoảng từ thế kỷ 4 tới 6. Theo Sputniks, nó được tìm thấy gần thành phố Nazran, vùng núi Caucasus của Nga. Sọ của người chết nhìn như của người ngoài hành tinh. Nó bị biến dạng nghiêm trọng và giống như quả trứng. Phát hiện hài cốt giống của người ngoài hành tinhCác nhà khoa học cho rằng hình dáng xương sọ và hàm răng trắng là dấu hiệu cho thấy vị trí và nguồn gốc cao quý của người phụ nữ này. Trong đoạn video ghi tại hiện trường, có thể thấy bộ hài cốt đã được giữ gìn cẩn thận.
Đây không phải là lần đầu tiên các nhà khảo cổ tìm thấy xương sọ như vậy. Nhiều xương sọ và phần cổ bị biến dạng từng được tìm thấy trong các ngôi mộ và khu vực chôn cất tại một số quốc gia cổ xưa như Alans, Huns và Samaritans. Những quốc gia này đã dùng các kỹ thuật đặc biệt để làm thay đổi hình dáng sọ và cổ.
Các nhà khảo cổ cho rằng, tầng lớp cao quý của xã hội thời đó dùng nó để nhấn mạnh địa vị của họ. Thông thường việc làm biến dạng được tiến hành bằng cách buộc chặt đầu trẻ em bằng một dải băng hoặc đặt lên đó một cái vòng khi chúng còn nhỏ.
Hoài Linh
"> -
Bác sĩ Việt Nam đầu tiên mắc CovidThứ trưởng Y tế Nguyễn Trường Sơn hỏi thăm sức khoẻ bác sĩ T. tại BV Bệnh nhiệt đới Trung ương. Ảnh: TB
Cũng từ đầu tháng 3, BS T. cùng gần 30 đồng nghiệp kéo vali sang cắm chốt ở cơ sở 2 của bệnh viện.
Ban đầu chỉ có 1-2 bệnh nhân nhập viện mỗi ngày nhưng sau đó tăng rất nhanh, cao điểm như ngày 22/3 có tới 8 bệnh nhân chuyển vào BV Bệnh nhiệt đới Trung ương. Sự vất vả của các y bác sĩ cũng theo đó tăng thêm gấp bội.
Cả ngày quay cuồng khám, theo dõi các chỉ số cho bệnh nhân, bản thân BS T. không nhớ nổi đã có bữa cơm nào đúng giờ và có bao đêm được ngủ tròn giấc.
Công việc cứ thế cuốn đi trong suốt gần 3 tuần, đến ngày 22/3, BS T. đột nhiên thấy họng đau rát. Đã thuộc lòng những dấu hiệu nghi ngờ của bệnh nên anh lập tức báo đồng đội, thực hiện tự cách ly và lấy mẫu xét nghiệm.
Ngày hôm sau, anh nhận được kết quả khẳng định dương tính với virus SARS-CoV-2, trở thành bệnh nhân thứ 116.
Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng thời khắc biết mình là nhân viên y tế đầu tiên tại Việt Nam mắc Covid-19 vẫn khiến anh khựng lại giây lát. Nhưng rồi rất nhanh, anh bình thản bước nhanh về khu vực có tấm biển cách ly.
“Khi làm việc, anh em chúng tôi vẫn nói vui với nhau, đen thì chịu thôi. Bước chân qua cánh cửa phòng bệnh nhân, chúng tôi hiểu sẽ đối mặt với nguy cơ lây nhiễm bệnh bất cứ lúc nào. Mình biết điều đó để xác định tâm lý cho bản thân. Đây là nghề nghiệp, là công việc mình đã chọn, đã chấp nhận nguy cơ, sẵn sàng đối mặt nên khi biết mình mắc Covid-19, tôi không nghĩ quá nhiều”, BS T. tâm sự.
Tuy nhiên có một điều khiến anh thật sự lo lắng, trăn trở là sợ lây nhiễm cho đồng nghiệp.
Những bữa cơm ngon mắt tại bệnh viện
BS T. cho biết, một ngày làm quá nhiều nên không thể nhớ nổi mình sơ suất ở đâu nên thực sự rất lo cho mọi người cùng khoa.
“Do nghỉ ngơi cùng khu nên tôi lo virus bám trên các bề mặt như tay nắm cửa, mặt bàn, vật dụng… nhưng chưa được khử khuẩn thì có nguy cơ lây cho những y bác sĩ khác. Hôm đầu tiên, tôi không thể ngủ và cứ thấp thỏm suốt những ngày sau đó”, BS T. nhớ lại.
Anh cũng không dám báo tin dữ với bố mẹ vì sợ mọi người lo lắng. Mãi sau này, khi đọc tin trên báo, bố mẹ mới hay tin. Chỉ khi con trai trấn an: “Con vẫn ổn, sức khoẻ không có gì đáng lo, bố mẹ cứ yên tâm”, ông bà mới tạm thở phào.
Chúng tôi sẽ chiến đấu đến cùng
Ngày đầu ở phòng cách ly, tình trạng đau họng của BS T. tiếp tục tăng kèm sốt nhưng không quá 38 độ. 4-5 ngày kế tiếp, toàn thân anh mỏi nhừ, không buồn nhúc nhích.
Virus cũng tấn công vào phổi khiến anh bị viêm phổi nhẹ. Dù mỏi, dù mệt nhưng bữa nào anh cũng cố ăn hết suất cơm để lấy sức chiến đấu với virus, hy vọng mau khoẻ để được ra ngoài sát cánh cùng đồng nghiệp.
“Đây là lần đầu mình trở thành bệnh nhân nhưng lần này, có lẽ mình là bệnh nhân đặc biệt hơn những người khác một chút nên nhận được rất nhiều yêu thương, động viên từ các anh chị em trong viện”, BS T. xúc động nói.
Nhân viên y tế tại khoa Cấp cứu bón cơm cho bệnh nhân Covid-19 nặng. Ảnh: BS Nguyễn Trung Cấp
Chia sẻ về quá trình làm việc tại khoa, BS T. cho biết, ban đầu ít bệnh nhân, mỗi ngày 1 bác sĩ phụ trách nhưng từ khi có bệnh nhân 17, phải chia 3 ca/ngày, mỗi ca 1 bác sĩ, 3 điều dưỡng. Khi cần kíp sẽ có thêm 1 bác sĩ vào hỗ trợ, số còn lại hỗ trợ ở bên ngoài.
“Chúng tôi phải chia như vậy để tiết kiệm đồ bảo hộ nhất có thể, đề phòng tình huống dịch căng thẳng hơn ở giai đoạn sau và phòng tình huống nhiều bác sĩ nhiễm vẫn còn người làm. Thời điểm đầu tháng 3, lúc đó nguy cơ thiếu khẩu trang vẫn rất cao do thiếu nguyên liệu”, BS T. kể.
Để tiết kiệm đồ bảo hộ, nhân viên y tế trong khoa tranh thủ uống nước rồi đi vệ sinh luôn, tránh phải thay bộ mới hoặc cố nín tiểu đợi hết ca.
“Cứ thế, chúng tôi chia nhau ra làm, vừa làm vừa mò mẫm, vừa rút kinh nghiệm vì đây là bệnh mới, chưa có thuốc đặc trị”, BS T. nói.
BS T. kể, do mỗi ngày rửa tay bằng cồn sát khuẩn đến vài chục lần nên tay ai cũng tróc hết da.
Sau ca trực, bản thân anh chưa có vợ con đỡ hơn, nhưng rất nhiều anh chị có con nhỏ đã nhiều tuần chưa được về nhà, nhớ con chỉ dám gọi điện chốc lát để nhìn, hỏi han con vài câu rồi lại quay vào với bệnh nhân, vừa đi vừa rơm rớm nước mắt, rất thương.
Trong những trường hợp khẩn cấp, sẽ có thêm nhiều y, bác sĩ vào hỗ trợ cấp cứu cho bệnh nhân
“Dù vất vả là thế, nguy cơ là thế nhưng tất cả anh em trong khoa chưa ai rời vị trí. Chúng tôi xác định đây công việc của mình, mình phải chiến đấu đến cùng”, BS T. chia sẻ.
BS T. mới đây đã được công bố khỏi bệnh, đang cách ly thêm trước khi trở về khoa làm việc.
Khi hay tin này, BS Đỗ Thị Phương Mai, Phó trưởng Khoa Nhiễm khuẩn Tổng hợp đã bật khóc vì vui mừng.
"Suốt 2 tuần điều trị, tôi chưa thấy bạn ấy than thở hay lo bệnh mình sẽ nặng lên. Trái lại, lúc nào bạn ấy cũng áy náy vì đã không tự bảo vệ được bản thân nên thường xuyên hỏi han đồng nghiệp có ai bị lây không”, BS Mai chia sẻ.
Thúy Hạnh
"> -
Hùm xám đường 4SáchHùm xám đường số 4. Ảnh: Tuấn Bình.
Đặc biệt, tác giả của nó, đại tá Đặng Văn Việt đã được tặng giải thưởng cao nhất của Ủy ban Toàn quốc Liên hiệp các Hội Văn học nghệ thuật Việt Nam năm 1999.
Đại tướng Võ Nguyên Giáp viết: "Ở Đặng Văn Việt, về tài và đức là điều không cần bàn đến: Sáng tạo về quân sự, vững vàng về chính trị và khả năng thể hiện trong văn học thật dồi dào".
Đọc hồi ký chiến trường này, bạn sẽ không khỏi ngạc nhiên khi thưởng thức những áng văn trữ tình huyền ảo: “Sớm tinh mơ ngày 7 tháng 10 vừa nghe tiếng kẻng, chúng tôi đều bật dậy, chạy ra sân tập thể dục như thường lệ. Bây giờ đã cuối thu, núi rừng Việt Bắc còn giăng mù sương sớm, phảng phất làn gió lạnh chớm đông. Bỗng nhiên kẻng báo động dồn dập, đồng thời cả vùng trời Yên Thông rền vang tiếng máy bay địch. Lúc đầu chúng tôi tưởng chỉ là một vài chiếc khu trục Xpít-phai (cổ rụt) lùng sục dọc ngoài tuyến Đường số 3 như mọi lần thường đã xảy ra. Nhưng tiếng động cơ vang dội mạnh mẽ hơn, số lượng máy bay nhiều hơn. Ngồi dưới hầm và hào giao thông, chúng tôi đều chung một ý nghĩ: ‘Bọn Pháp bắt đầu giở trò đây’.”
Và khi nhắc tới chiến trường, lời văn lại sục sôi nhiệt huyết: “Từ năm 1953, tôi rời Mặt trận rồi đến năm 1960, tôi chuyến ngành nhận nhiệm vụ khác, không ở quản đội nữa. Năm 1975, qua đài, báo tôi theo dối chiến dịch lịch sử đại thắng mùa xuân từ lúc mở đầu chiến dịch Buôn Mê Thuật cho tới ngày 30 tháng 4, giải phóng Sài Gòn. Nhớ lại thuở trai trẻ ở biên giới Cao - Lạng, bỗng nhiên tôi có cảm giác thật kỳ lạ, cứ như là lịch sử lặp lại vậy. Chiến dịch Biên giới, đòn đánh mở đầu ở Đông Khê đã điểm trúng vào đại huyệt của địch, khiến chúng vỡ bung thế trận, hoang mang, lúng túng rơi vào tình trạng suy sụp, rơi từ sai lầm này đến sai lầm khác, để rồi gánh chịu cái kết quả bi thảm là bỏ tuột một vùng lớn đất đai, rút chạy từ Cao Bằng xuống đến Lạng Sơn, Lộc Bình, Đình Lập, Tiên Yên, cả chiều ngang từ Đình Lập đến Lục Nam. Vẫn chưa yên cơn choáng váng, chiến dịch kết thúc rồi mà vẫn hoảng hốt, chúng vội rút cả Hòa Bình, Lào Cai, mở cho ta cái hành lang xuyên suốt từ Việt Bắc thông vào cửa ngõ Khu 3, tuột vào Khu 4, nối với chiến trường Trung Bộ.”
Ông không phải nhà văn, tất nhiên rồi. Cấp hàm của ông dừng lại ở bậc trung tá. Ấy vậy mà đối phương gọi ông là “Hùm xám đường số 4”, và khi lâm bệnh ở tuổi gần 100, có tới 4 vị tướng tướng quân đội tới tận giường bệnh thăm ông. Phần lới mọi người chỉ biết về ông Đặng Văn Việt qua cuốn hồi ký chứ chưa biết nhiều về cuộc đời thăng trầm của ông.
Trung đoàn trưởng Đặng Văn Việt chỉ huy trên đường số 4. Ảnh tư liệu /Quân đội Nhân dân.
Trung tá Đặng Văn Việt không trở thành anh hùng nhờ một khoảnh khắc. Ông xuất thân trong một gia đình xuất chúng ở Nghệ An. Bố ông là Đặng Văn Hướng là quan dưới thời nhà Nguyễn, và là Tổng đốc phụ trách Nghệ An. Ông là người sớm đi theo Việt Minh và nhờ ông sớm chỉ thị, trao sắc lệnh mà tránh được cuộc đổ máu khi Việt Minh thực hiện lật đổ Pháp Nhật. Sau đó, ông Hướng được nhận chức Bộ trưởng phụ trách 3 tỉnh Thanh - Nghệ - Tĩnh.
Đặng Văn Việt sớm được học hành và tiếp xúc với phương Tây. Ông sử dụng tốt tiếng Anh, Pháp, Latin và Hy Lạp cổ.
Ông Việt là người đã treo cờ Việt Minh rộng 100 m2 tại cửa Ngọ môn, kinh thành Huế trước mũi súng của hàng trăm vệ binh, đánh dấu việc Việt Minh nắm chính quyền tại Huế. Khi đó ông mới 25 tuổi.
Chưa đầy 30 tuổi, ông là trung tá, chỉ huy một trong hai trung đoàn đầu tiên của quân đội nhân dân Việt Nam và biến đường 4 trở thành ác mộng với thực dân Pháp. Họ gọi ông là hùm xám đường số 4. Theo thống kê, ông đã đánh thắng 116/ 120 trận, và có vai trò quyết định trong Chiến dịch Biên giới 1950. Tỷ lệ thương vong trong các trận đánh của ông là 1/10.
Sau đó ông đi học nước ngoài, về công tác tại Bộ Xây dựng và Thủy sản. Cuối đời, ông tham gia viết lách. Nhờ đó, chúng ta phần nào được biết về sự nghiệp lẫy lừng của người anh hùng ấy.
Hồi 0g55 phút sáng ngày 25/9/2021, Trung đoàn trưởng Đặng Văn Việt trút hơi thở cuối cùng, hưởng thọ 102 tuổi. Nghĩ về cuộc đời mình, ông có lần chia sẻ, "Đi làm cách mạng là tôi đã chọn, vui có buồn có nhưng vui nhiều hơn buồn; được có, mất có nhưng được nhiều hơn mất. Tôi đã sống một cuộc đời độc lập tự do, không lệ thuộc ai, không nô lệ cho những phù phiếm ham muốn của người đời. Tiền tài, chức tước, sao biển, hưởng thụ, khen thưởng… không làm tôi lo lắng suy nghĩ, vẫn lạc quan vui với đời. Tôi giữ được sức khỏe tốt, nhờ trời Phật, bố mẹ, bản thân...
Nay gần trăm tuổi, tôi vẫn ham làm, ham vui đến nỗi có bác sĩ nói, không biết bao giờ ông Việt sẽ thoát khỏi cuộc đời này bằng lối nào... Tôi đã đạt được ước vọng lớn nhất của người đời là thoát khỏi cảnh lầm than nô lệ, được thấy Đất nước độc lập, tự do, thống nhất, nhân dân ngày càng ấm no hạnh phúc…”
Bài viết của độc giả Nguyễn Tuấn Bình, gửi từ hòm thư "ng...binh@gmail.com"
">