当前位置:首页 > Ngoại Hạng Anh > Nhận định, soi kèo Atlas vs Queretaro, 10h ngày 5/11 正文
标签:
责任编辑:Thể thao
Nhận định, soi kèo Hà Lan vs Tây Ban Nha, 2h45 ngày 21/3: Đâu dễ cho Bò tót
Hơn 1 năm nay, anh có quan hệ với một người phụ nữ bên ngoài. Chị ta là người cung cấp vật liệu xây dựng cho công trình của chồng tôi. Hai người đã đi lại với nhau, mấy lần tôi bắt quả tang nhưng tôi thậm chí không có cơ hội để ghen vì anh còn đánh tôi trước. Anh bảo anh đi làm vất vả vì vợ con, muốn yên ổn thì đừng có can thiệp đến cuộc sống của chồng.
Bi kịch chưa dừng lại ở đó, tôi quá chán nản nên chẳng quan tâm nữa, mặc chồng muốn làm gì thì làm. Cách đây 2 tháng, tôi có gặp một người đàn ông, người đó là người yêu tôi đơn phương từ ngày xưa, giờ anh đã ly dị.
Chúng tôi chia sẻ với nhau nhiều thứ trong cuộc sống, anh biết tôi vất vả nên cũng thường xuyên động viên. Thực sự mà nói, có anh ấy ở bên cạnh, tôi cảm thấy cuộc sống của mình đỡ tồi tệ phần nào.
Nhưng chồng tôi đã biết chuyện. Anh đã rình lúc chúng tôi gặp nhau ở quán cà phê và đã đánh người bạn của tôi và lôi tôi về nhà. Suốt cả đêm ấy, anh hành hạ tôi.
Chồng chửi tôi là lăng loàn, bắt các con tôi không được gần mẹ. Anh còn bắt tôi ký vào đơn ly dị và không được chia tài sản. Những cơn bạo hành của chồng cứ tiếp diễn suốt từ bấy đến giờ, tôi đau đớn và xấu hổ, không dám nói với ai.
Tôi đau khổ lắm, tôi phải làm sao bây giờ hả chị?
(Xin giấu tên)
Chị Tâm An trả lời:
Chào chị!
Khi đọc những dòng tâm sự khắc khoải của chị, tôi biết những nỗi đau chị đã gặp phải đang vượt quá sức chịu đựng của một con người. Nhưng “Trời cứu không bằng tự cứu mình”, tôi mong chị hãy thực sự bình tĩnh để có thêm sức mạnh đứng lên tự giúp đỡ bản thân.
Có bao giờ chị cảm thấy mình đã bị tước hết quyền và sự bình đẳng trong gia đình? Phải cắn răng chịu đựng tất cả để rồi bùng lên thứ tình cảm ngoài hôn nhân với một người đàn ông khác?
Đành rằng việc chị có tình cảm với người đàn ông khác là điều không nên. Nhưng trong lúc bị bỏ rơi, bị bạo hành, chị cũng khó có thể kiểm soát được hành vi của mình.
Chẳng có gì biện hộ cho chồng chị sau những gì anh ấy đã làm bởi không có chút tình yêu và sự tôn trọng nào trong con người ấy dành cho chị. Anh ta ghen tuông, hành hạ chị chỉ vì đang cay cú khi mất đi sự kiểm soát với thứ vẫn phụ thuộc vào mình. Chồng chị tự cho mình quyền được ngoại tình, nhưng không thể chấp nhận điều tương tự xảy đến với vợ mình.
Anh ấy đang chà đạp lên cuộc sống của người vợ từng chung vai sát cánh với mình lúc khó khăn, đói nghèo, đó là điều không thể chấp nhận dù chị đúng hay sai. Chị có quyền với cuộc sống của mình, có quyền bảo vệ danh dự của mình. Sự im lặng không phải là cách đấu tranh để bảo bản thân, mà chị cần mạnh mẽ đứng lên.
Chị hãy phản đối tất cả những điều chồng chị làm, một cách cương quyết nhưng mềm dẻo. Thậm chí nhờ đến sự can thiệp của pháp luật nếu mọi hành vi của anh ta vẫn tiếp diễn. Trong trường hợp không được sự đồng thuận, chị hãy tự tìm cho mình một lối đi riêng, dù có khó khăn nhưng tôi tin rằng đó là một con đường đúng.
Chị có quyền quyết định cuộc đời mình và có thể làm điều đó để đảm bảo an toàn, giải phóng bản thân. Tôi tin khi chị đã gửi cho tôi những dòng tâm sự này, chị cũng sẽ chuẩn bị cho mình nội lực để đi những bước đầu tiên trên con đường thay đổi cuộc đời.
Chúc chị mạnh mẽ và bình an!
Theo PLXH
" alt="Bị chồng chửi là lăng loàn và bắt các con không được gần mẹ"/>Sự đời thật trớ trêu, về nhà chẳng bao lâu, em phát hiện mình đã dính bầu. Đứa bé không phải con tôi. Vợ ngoại tình, lại có con với người tình, dù đau khổ, tôi vẫn không dám chia sẻ với bất kỳ ai. Tôi hiểu người phụ nữ đáng thương hơn đàn ông. Đàn ông sa ngã, khi quay về sẽ dễ dàng được tha thứ; với phụ nữ, vết nhơ đó sẽ đeo đẳng suốt cuộc đời. Tôi chấp nhận cái bào thai em đang mang là con của tôi.
Những tưởng hạnh phúc sẽ quay về với chúng tôi nhưng khi đứa bé được năm tuổi, em lại chứng nào tật ấy. Em thường qua lại với một người đàn ông khác, nhỏ hơn em năm tuổi, nhà ở cùng khu phố. Em quan hệ với người đó, tôi là người cuối cùng được bạn bè báo tin. Ra vào hàng xóm bàn tán xôn xao, hỏi han đủ điều, khiến tôi xấu hổ chỉ muốn độn thổ. Tôi và gia đình cố khuyên nhủ nhưng em như con thiêu thân lao vào cuộc tình đó, không cần biết hậu quả. Tôi nghĩ, em đâu còn trẻ người non dạ mà có thể hành động cảm tính, buông thả như thế?
Tôi tự hỏi con đường để em quay về có còn nữa không? Thật sự hết hy vọng em thay đổi, sửa chữa nhưng khổ một điều là tình cảm tôi dành cho em vẫn còn. Tôi có nhu nhược quá không? Giờ đây tôi phải làm gì? Tôi từng cam chịu, tha thứ, nhưng những hy sinh ấy chẳng có ích gì!
Ngọc Bình
(Theo Phunuonline)
Nhận định, soi kèo Penarol vs Liverpool Montevideo, 06h00 ngày 21/3: Cửa trên ‘tạch’
![]() |
Vợ chồng ông Tom Miller và bà Trần Tương Như. |
Sang năm 1974 - năm ông Miller được giải thưởng của American Jaycees cho cáchoạt động nhân đạo ở Việt Nam, nhà Như - Miller nhận một bé trai từ Việt Nam làmcon nuôi và sinh con thứ hai vào năm 1979. Đó cũng là thời điểm mẹ và cha dượngcủa bà Như qua đời, để lại cho bà phải nuôi dưỡng hai người em cùng mẹ khác cha.Cuộc sống lúc đó trở nên khó khăn vô cùng, nhưng hai vợ chồng bà Như vẫn sátcánh bên nhau. Cả hai ông bà đều tiếp tục làm việc khi đã có hai con đầu tiêncho tới khi bà Như phải tạm nghỉ việc một thời gian vì thấy cảnh cậu con thứhai, Teddy Ky Nam, lúc đó 18 tháng tuổi, sáng ra cửa sổ tiễn mẹ và chiều mẹ vềvẫn thấy con ở đó ngóng.
Sau này, khi các con đã lớn, bà Như đi làm trở lại với nhiều năm viết cho tờ SanJose Mercury News. Bà cũng từng làm thư ký báo chí cho ông Jerry Brown khi ônglà thị trưởng Oakland (hiện ông là Thống đốc California).
Duyên tình với Việt Nam
Ông Miller trở lại hành nghề luật sư, chính nghề đã khiến ông có những liên quanđầu tiên tới Việt Nam. Ông Miller có những chuyến đi đầu tiên tới Việt Nam đểgiúp giảm nhẹ nỗi đau chiến tranh sau khi đọc về những thương vong trong chiếntrận từ phía người dân mà chính quyền thường tìm cách ém đi. Sau khi tìm gặp bácsỹ phẫu thuật chỉnh hình có tiếng Arthur Barsky - người chủ trì dự án chữa trịcho những thiếu nữ Hiroshima bị bỏng do bom hạt nhân, ông Miller đã bỏ nghề luậtvà sang Việt Nam cùng vị bác sỹ.
So sánh Sài Gòn của năm 1973 và 40 năm sau, ông Miller nói: "Thay đổi lớn nhấttôi nhận thấy khi trở lại Việt Nam sau chiến tranh là sự bình yên ở nông thôn.Khi bay qua vùng nông thôn trong thời chiến, tôi đã thấy cảnh cây cối chết rụingút tầm mắt do chất da cam mà Mỹ rải xuống và cũng không có vùng an toàn bênngoài các thành phố lớn”. "Được trải nghiệm hòa bình thực sự là cảm giác tuyệtvời bất chấp các vấn đề đang tồn tại” - ông Miller nói.
Bà Như nói : "Chúng tôi hiếm khi bất đồng. Ông ấy là người luôn tránh đụng độ.Điều đó cũng dạy tôi phải tự kiềm chế. Trên thế giới đã có quá nhiều đau khổ rồivà mình không kéo nó về gia đình mình nữa....”.
Khi được hỏi điều gì đã khiến hai ông bà đến với nhau và sống bên nhau trong 40năm qua, ông Miller nói: "Điều gắn kết chúng tôi là lo ngại chung về tác hại củachính sách ngoại giao của Mỹ, không chỉ ở Việt Nam mà còn ở những nơi khác nữa.Chúng tôi đã có những hành động độc lập về chuyện này cũng như cùng hợp tác vớinhau trong những dự án. Không hề có sự buồn chán. Chúng tôi thích thú bên nhauvà không e ngại gì cả”.
Hai ông bà đã tham gia giúp các trẻ em "mồ côi" Việt Nam trong “Chiến dịch khôngvận trẻ mồ côi” của Mỹ hồi năm 1975. Sau khi phát hiện ra nhiều trẻ trong số nàykhông phải mồ côi mà có gia đình ở Việt Nam, ông Miller đã kiện Bộ trưởng Ngoạigiao Henry Kissinger - người thông qua chiến dịch. Tuy nhiên vụ kiện đã khôngthành và hai ông bà tiếp tục trợ giúp cá nhân cho các gia đình Việt Nam và cáctrẻ em ở Mỹ được đoàn tụ.
Hai ông bà cũng trợ giúp trong việc làm phim về một trong số các trẻ em và bộphim “Daughter From Da Nang” (Người con gái từ Đà Nẵng) đoạt giải phim tài liệutại Liên hoan phim Sundance và được đề cử giải Oscar. Ông bà Miller cho biết, họđã trở lại Việt Nam sống và làm từ thiện trong bốn năm từ hồi năm 2004 và đãgiúp đỡ được rất nhiều trẻ em Việt Nam có hoàn cảnh khó khăn.
Bà Như nói, khoảnh khắc đáng nhớ nhất của bà là lúc trái tim như ai đó bóp chẹt,nghẹn ngào và thổn thức khi chính phủ Mỹ trao giải thưởng cho Miller vì nhữngđóng góp nhân đạo của ông dành cho Việt Nam.
(Theo BBC, NYT/DV)
" alt="Chuyện tình người phụ nữ Việt làm xúc động nước Mỹ"/>Nói về nhà chồng mình, có lẽ chỉ một từ duy nhất để diễn đạt. Đó là "tuyệt vời" (Ảnh minh họa)
Mẹ mình buôn bán nên không hề biết thế nào là ngày nghỉ, lễ Tết. Những ngày này, người ta đi chơi, cả nhà mình cày như trâu vì lo hàng rau nay bán mai lo ế sẽ bị hư. Lời lãi không mấy mà cực vô cùng.
Khi mình còn nhỏ, cả đến khi học cấp 3 rồi vẫn không biết bao lần mình từng ước, giá một lần không phải ra chợ phụ mẹ để được đi chơi cùng đám bạn ngày lễ Tết. Mình nhớ như in Tết năm ấy, nhà mình chất cả một nhà đầy rau do mẹ bán ế. Cả nhà không biết Tết là gì luôn.
Ăn xong mùng 1, tới mùng 2 là mẹ lại lao ra chợ giữa cái lạnh cắt da cắt thịt. Bọn mình lại phải ra phụ, rồi cơm nước. Mà kể có đi chơi thì cũng đâu vui được. Nghĩ tới mẹ đang co ro giữa chợ trong cái rét 10 độ thì đi chơi còn có ý nghĩa gì.
Nói chung, kể về tuổi thơ cơ cực thì khổ nhiều vui ít. Nhưng có lẽ, do vất vả nhiều nên bọn mình trở nên nhanh nhẹn, tháo váo, biết tự lập và thương yêu bố mẹ nhiều hơn. Mặc dù cách nuôi dạy con cái của ông bà rất tệ, chỉ có quát tháo, chửi bới tục tũi, trợn mắt phùng má...
Những lúc bố mình nạt vì những chuyện không đâu, cả nhà chan cơm ăn với nước mắt. Mình nghĩ tới giờ còn tủi thân. Nhưng phận làm con, dẫu gì thì vẫn luôn thương cha mẹ. Và nhất là giờ đây, khi đã làm mẹ, mình lại càng thấy thương ông bà nhiều hơn.
Nói về nhà chồng mình, có lẽ chỉ một từ duy nhất để diễn đạt. Đó là "tuyệt vời". Người ta lấy chồng, sợ nhất là cảnh mẹ chồng nàng dâu, rồi chị dâu - em chồng. Đằng này mình ngược lại, được cả nhà yêu thương, trân quý.
Mẹ chồng mình là người phụ nữ biết nhẫn nhịn, thương chồng con, hiền lành và có hiểu biết. Đặc biệt, suy nghĩ của bà rất Tây. Bà luôn động viên và tạo cơ hội cho vợ chồng mình có khoảng không gian riêng. Thế nên mặc dù có con nhỏ, chúng mình vẫn rất tự do, đi chơi, giao lưu, hội họp thoải mái.
Em chồng mình thì rất hiền lành và biết sống. Em luôn nhiệt tình giúp đỡ mình trong việc trông em bé hoặc làm việc lặt vặt. Từ khi về nhà chồng đến giờ, mình ít khi phải làm việc nhiều vì hầu hết mẹ chồng đều làm hết. Bà luôn muốn cho con cái có thời gian nghỉ ngơi và chăm em bé.
Còn ba chồng mình - một người ba, người ông mẫu mực trên cả tuyệt vời. Ngày mình đi sinh, bố mẹ đẻ chưa vào được thì một tay bố mẹ chồng lo lắng hết cho mình. Bố chồng mình hàng ngày đi làm buổi trưa xong thì chạy qua Bệnh viện Phụ sản mang cơm cho con dâu ăn.
Rồi ông lại chạy về đi làm tiếp không kịp nghỉ trưa vì bệnh viện xa nhà. Mình sinh con gái mà ông bà mừng rỡ, không chê trách cháu trai, cháu gái gì dù chồng mình là trưởng nam.
Kể ra những điều này, hẳn các bạn sẽ thấy mình may mắn quá đúng không? Nhưng để có được như vậy cũng không phải ngẫu nhiên đâu nhé. Mình đã nỗ lực hết mình để thể hiện mình là con dâu ngoan, biết phép tắc.
Thời gian đầu về nhà chồng, không biết có phải mẹ chồng thử mình hay không mà bụng đang mang bầu 4 tháng, cả nhà cứ ăn xong là để mình rửa chén, lau dọn. Em chồng thì lên phòng chơi, mẹ chồng thì lên nhà uống nước, một mình mình lủi thủi dọn dẹp.
Rồi trong ăn uống, bà cũng tỏ rõ là thiên về chồng và em chồng (nhà có 2 anh em). Còn mình, bà như không để ý. Cái gì ngon bà cũng múc cho hai anh em, còn mình thì ăn sao cũng được...
Thật sự khi đó, mình rất buồn. Đỉnh điểm là Tết năm đầu tiên, bà tỏ thái độ hững hờ ra mặt luôn khi bảo cả nhà ăn đồ ngon, còn mình ăn cơm với ba đồ vớ vẩn. Mình buồn và tủi, chui vào nhà vệ sinh khóc nức nở, bụng lại đang mang bầu.
Chồng mình hay chuyện, liền trách cứ mẹ chồng. Nói chung hôm đó là một ngày nặng nề, nhưng tuyệt nhiên mình không trách cứ bà một lời. Mình cứ im lặng vậy, rồi dần dần bà cũng như hiểu ra và tỏ thái độ tích cực hơn với mình hơn.
Bây giờ, cả gia đình mình rất hợp nhau. Mình biết mẹ chồng cưng em chồng nên mình cũng thương em ấy thật lòng để làm bà vui lòng. Lâu lâu nhận lương lại cho em ít nhiều đổ xăng hay mua cho bà bữa ăn chiều... Những cử chỉ đó, tuy nhỏ nhặt, nhưng nó đã xích các thành viên lại gần với nhau hơn.
Bây giờ cả nhà mình đang sống rất vui vẻ và hạnh phúc. Có điều gì không vừa ý là sẽ được nói ra ngay, không có chuyện nhỏ to thầm thì.
![]() |
Mẹ chồng mình là người phụ nữ biết nhẫn nhịn, thương chồng con, hiền lành và có hiểu biết. Đặc biệt, suy nghĩ của bà rất Tây (Ảnh minh họa) |
Mình viết bài này để chia sẻ với các bạn hạnh phúc khi làm dâu của mình. Mình cũng muốn nhắn gửi những ai đang gặp những vấn đề trong cuộc sống gia đình thì hãy cố gắng nhẫn nại. Ai sai cứ để một người sai, mình sống thật tốt phần của mình rồi sớm hay muộn họ cũng nhận ra.
Giống như khi đang cãi nhau, một người lớn tiếng, người kia gào lên to hơn nữa thì ai sẽ là người im lặng và bình tĩnh đây? Nên khi mẹ chồng sai hay chồng sai, bạn đừng nói, đừng đáp trả, cứ im lặng. Lựa khi mọi người bình tĩnh mà nói lời nhẹ nhàng, ít nhiều chắc cũng khả quan.
Mình cũng rất hay đi làm từ thiện cùng mẹ chồng. Các bạn nếu có điều kiện, không cần cứ phải là giàu mới làm từ thiện được thì hãy gắng giúp đỡ mọi người, hạn chế nói lời cay độc, chắc chắn sẽ không gặt quả đắng đâu.
Chúc các bạn vui và hạnh phúc. Bài viết của mình là từ suy nghĩ chủ quan của mình. Có gì không phải mong được mọi người lượng thứ.
(Theo Pháp luật Xã hội)" alt="Nỗ lực làm con dâu ngoan, biết phép tắc của mình"/>