Công nghệ

Soi kèo phạt góc Oita Trinita vs Fagiano Okayama, 17h00 ngày 17/6

字号+ 作者:NEWS 来源:Thời sự 2025-03-04 12:59:11 我要评论(0)

Phạm Xuân Hải - 17/06/2023 07:08 Kèo phạt góc bxhbdbxhbd、、

èophạtgócOitaTrinitavsFagianoOkayamahngàbxhbd   Phạm Xuân Hải - 17/06/2023 07:08  Kèo phạt góc

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读

Trong sân nhà trưởng thôn của thôn Tiểu Thanh Sơn vang lên âm thanh tràn đầy giận dữ.

Trưởng thôn Đường Chính ngồi trong sân mạnh mẽ hút một hơi thuốc lá sợi rồi gõ gõ miệng tẩu thuốc. Bật mình đứng dậy đi tới sương phòng nơi phát ra âm thanh ấy.

chapter content



(Thuốc lá sợi)

Trong sương phòng đặt một chiếc giường lớn bên phải là tủ quần áo. Tất cả đều do Lưu lão tam người làm gia cụ tốt nhất trong thôn làm ra.

"A ma người nhìn thân thể này của con chưa? Làm sao mà cưới đây? Người đừng có làm chậm trễ chuyện chung thân đại sự ca nhi nhà người ta."

Người nói là Đường Phong đang nằm trên giường lớn, là con trai duy nhất của thôn trưởng Đường Chính, nhưng đứa con trai duy nhất này là một con ma ốm.

Hắn rất gầy là gầy kiểu của người bị bệnh, bởi vì hằng năm nằm trên giường bệnh nên da rất trắng, trắng đến không bình thường, lớn lên mi thanh mục tú, sống mũi thẳng môi mỏng, đặc biệt là đôi mắt sáng ngời ôn hòa tràn ngập cơ trí hoàn toàn không phù hợp với bộ dáng bệnh tật của hắn, người có mắt nhìn liền biết người này là một người có học thức.

Đường Phong cũng không biết làm sao. Hắn vốn dĩ là bác sĩ trung y ở thời hiên đại. Vì một trận động đất dẫn tới tử vong. Đợi đến lúc tỉnh lại thì biến thành bộ dáng Đường Phong của hiện tại là con trai duy nhất của thôn trưởng thôn Tiểu Thanh Sơn. Nguyên chủ do sinh non, thân thể mang nhiều bệnh tật, ốm yếu, bất hạnh mất sớm. Do đó hắn liền tới nơi này tiếp nhận kí ức và thân thể nguyên chủ.

Hắn tới nơi này sắp được ba tháng. Bởi vì tính cách của nguyên chủ và hắn tương tự nhau, ngược lại hắn không bị người nhà phát hiện là có điều gì kỳ lạ. Cho đến ngày hôm nay, Đường a ma là nam nhân sinh ra nguyên chủ. Nói rằng thế giới này không có nữ nhân, chỉ có ca nhi và hán tử. Cả hai đều có thân hình giống nhau, khác là ca nhi nhỏ yếu còn hán tử cao lớn cứng rắn hơn. Mỗi ca nhi sẽ có nốt ruồi đỏ dưới chân mày để phân biệt với hán tử.

Mà ca nhi có nốt ruồi đỏ càng đậm giống như máu thì nói lên rằng năng lực nối dõi tông đường cành mạnh, tương đương với càng dễ sinh con.

Đường Phong là một hán tử, ặc, nhưng mà thân hình, khuôn mặt của hắn lớn lên lại giống như ca nhi.

Buổi chiều hôm nay Đường a ma ra ngoài một chuyến, sau khi về tới nhà đột nhiên tiến vào phòng hắn nói: "ta đã chọn cho ngươi một mối hôn sự, thời gian là ngày mốt, gia đình ca nhi đó năm nay mới chuyển tới thôn của chúng ta, họ Lâm, a phụ là thợ săn, sống ở phía bên kia Đại Hòe Thụ, người cũng thật thà, a phụ a mẫu bên đó cũng đồng ý mối hôn sự này, ngươi đó! cứ đợi cưới phu lang đi"

Nào ngờ Đường Phong nghe xong liền từ chối Đường a ma. Vì thế liền có cảnh tượng rống giận của Đường a ma.

"Ngươi làm sao có thế nghĩ như vậy, hả? Trong thôn này có hán tử nhà ai có thể so sánh được với ngươi! Nếu như..."

Đường a ma nhịn không được nghẹn ngào nói " Nếu như ta có thể nuôi ngươi đủ tháng đủ ngày trong bụng rồi sinh ra ngươi thì ngươi cũng không phải chịu tình cảnh này."

Đường phụ tiến lên ôm vai người bạn già của mình. Đưa mắt ra dấu cho Đương Phong đang nằm trên giường. Kéo Đường a ma ra khỏi sương phòng, thuận tay đóng cửa phòng của Đường Phong lại

"Sao lại khóc? Con cái nhìn thấy nó cũng khó chịu trong lòng."

Đường phụ vắt khô khăn mặt đưa cho Đường a ma, nhìn hắn khóc thút tha thút thít trong lòng cũng khó chịu.

Lại nói năm đó lúc Đường a ma sắp sinh, Đường phụ không có ở nhà, lúc Đường phụ còn trẻ người lớn trong nhà đã sớm mất, Đường a ma một mình ở nhà làm việc không cẩn thận té ngã sanh ra Đường Phong đáng lẽ hai tháng nữa mới đời.

Bởi vì thiếu một chút nữa là một xác hai mạng, sau này thân thể cũng bị tổn hại không thể sanh được nữa. Đường Phong tuy rằng thân thể không tốt nhưng cũng là con trai duy nhất của hai người.

Đường a ma xem Đường Phong như tâm can bảo bối, ngàn vạn lần cũng không nỡ làm tổn thương dù chỉ một chút, lần này bắt Đường Phong kết hôn cũng vì khoảng thời gian trước Đường Phong tự nhiên hôn mê bất tỉnh lang trung nói không còn cách nào, khuyên họ nên chuẩn bị hậu sự.

Chuyện lần đó đã dọa cho Đường phụ, Đường a ma sợ choáng váng, hai người lấy tiền tiết kiệm đi đến huyện thành cách xa thôn họ bốn mươi vạn dặm mua thang thuốc tốt nhất để cứu sống Đường Phong. Dầu vậy của cải thì hết, Đường Phong tỉnh lại cũng đổi thành một người khác rồi.

Đường a ma nhận khăn, cầm khăn lau nước mắt trên mặt.

"Ngươi không thấy quá bất công với A Phong sao? Từ nhỏ A Phong nhà chúng ta đã là đứa trẻ thông minh, tam cữu dạy hắn có vài lần liền biết chữ, A Phong đã nhìn thấy cái gì là không quên, ngươi nói xem không phải do ta sinh nó thiếu tháng thiếu ngày nên liên lụy hắn, nếu không có lẽ bây giờ hắn cùng tiểu tử Văn gia kia giống nhau đã là tú tài lão gia.
" alt="Truyện Phu Phu Đồng Tâm, Kỳ Lợi Đoạn Kim" width="90" height="59"/>

Truyện Phu Phu Đồng Tâm, Kỳ Lợi Đoạn Kim


"Hà Lạc Tri."

"Đúng rồi! Anh Lạc Tri! Anh là bạn của anh Dương phải không, chúng ta từng gặp nhau rồi!"

"Dương nào?"

"Hoan Dương!"

Cậu trai đội nón lưỡi trai, bên cạnh là chiếc vali lớn, tay cầm một xấp tờ rơi đủ loại, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Đối diện anh là một cậu sinh viên năm hai mặc áo thun trắng tiếp đón, đưa cho anh chai nước, cười nhẹ lắc đầu: "Tôi quen Hoan Dương nhưng không thân lắm."

"Hả? Không thân với Hoan Dương ư?" Cậu trai chớp mắt, rồi như nhận ra điều gì, bật cười: "À, em nhớ rồi, là Hành Tiến! Anh là bạn của Hành Tiến, chúng ta từng đi chơi sinh nhật của cậu ấy."

Anh sinh viên áo thun trắng đứng dưới chiếc ô che nắng lớn, đeo kính gọng mảnh, nụ cười thanh thoát, lại lắc đầu.

"Sao?" Cậu đội nón lưỡi trai ngớ người, ánh mắt không chút ngại ngùng, lại còn ái ngại xin lỗi, thành thật cười bảo: "Tôi nhớ là chúng ta có đi chơi cùng nhau mà."

Cậu sinh viên rõ ràng chẳng để bụng, bước ra khỏi bàn tiếp đón, vẫn giữ nụ cười ấm áp, dẫn đầu: "Tôi là bạn của Phương Trì và Tiêu Dao. Đi nào Tiểu Hắc."

"Haha, đúng đúng, là anh Trì và Dao Dao!" Cậu trai đội nón kéo vali theo bước đi: "Em nhớ ra rồi, các anh học cùng lớp."

Hà Lạc Tri, mặc áo thun trắng, ngoảnh lại nhìn thì bắt gặp một khuôn mặt đen nhẻm mà đẹp trai, nụ cười tươi sáng khoe hàm răng trắng tinh.

Chu Mộc Nghiêu vốn đã có làn da ngăm đen, bạn bè đều gọi cậu là Tiểu Hắc. Cả mùa hè chạy chơi bên ngoài, cậu càng thêm rám nắng như một chú chó ngao lớn. Đã vậy cậu còn mang theo bao nhiêu thứ, mồ hôi tuôn như suối, trông có phần luộm thuộm.

Nhưng vẫn không thể che lấp nét khôi ngô, hào sảng của chàng trai trẻ.

Hôm đó, Hà Lạc Tri với tư cách đàn anh dẫn Chu Mộc Nghiêu đi dạo quanh trường rồi đến ký túc xá.

Chu Mộc Nghiêu không có gia đình đưa đón, suốt ngày gọi anh bằng "anh" hết lần này đến lần khác, Hà Lạc Tri bị cậu nịnh nọt mà phục vụ cậu suốt cả buổi, dẫn cậu nhận phòng, mua đồ dùng, làm thẻ sinh viên.

Đến khi hoàng hôn buông xuống, mặt trời dần nhạt đi, Hà Lạc Tri dẫn cậu đi ăn tối. Chu Mộc Nghiêu đi bên cạnh mồm miệng ngọt ngào, biết cách bắt chuyện khiến Hà Lạc Tri cứ cười mãi.

Suốt cả buổi, đến cuối cùng Chu Mộc Nghiêu không gọi "anh" nữa mà trực tiếp gọi tên:

"Lạc Tri!"

Hà Lạc Tri quay đầu lại, nụ cười vẫn nở trên môi, theo bản năng nhìn về phía bàn tay Chu Mộc Nghiêu đang giơ lên.

Ngón tay Chu Mộc Nghiêu lập tức bấm một cái, màn hình điện thoại ngừng lại.

Con đường rợp bóng cây, vạch trắng trên đường nhựa, góc ảnh còn ló vào một nửa bánh xe đạp.

Giữa bức ảnh là Chu Mộc Nghiêu nghiêng đầu, mắt mở to trêu đùa, đưa ngón tay hình chữ V, còn Hà Lạc Tri thì mỉm cười. Lúc ấy họ tràn đầy hứng khởi, tuổi trẻ rực rỡ.

s

Bức ảnh cũ được Chu Mộc Nghiêu cẩn thận in ra, đóng khung và đặt ngay cạnh giường.

Đó là bức ảnh đánh dấu khởi đầu tình yêu của họ. Cái khung ảnh ấy đã theo Chu Mộc Nghiêu qua bao chặng đường, từ ký túc xá đại học, phòng học thạc sĩ đến ngôi nhà thuê ở Bắc Kinh sau khi tốt nghiệp. Cuối cùng nó yên vị bên giường của cậu và Hà Lạc Tri, nơi họ chung sống.

Chu Mộc Nghiêu nhỏ hơn Hà Lạc Tri một tuổi rưỡi, tính cách nghịch ngợm, hoạt bát, lúc nào cũng thể hiện tình cảm và sự dựa dẫm lên Hà Lạc Tri không chút ngại ngần. Vào năm cuối đại học khi cậu đã ở bên Hà Lạc Tri được một năm, gia đình lại nói muốn giới thiệu đối tượng cho cậu. Chu Mộc Nghiêu từ chối không được, cuối cùng cậu nổi nóng, về nhà trực tiếp come out, chỉ mặc áo len và dép lê rồi bị bố đuổi ra ngoài.

Chu Mộc Nghiêu vốn bướng bỉnh, không thèm ngoái lại, đi thẳng đến chỗ Hà Lạc Tri trong bộ đồ ấy.

Hôm đó Hà Lạc Tri đang tụ tập cùng bạn bè. Lẽ ra Chu Mộc Nghiêu hẹn chiều mới đến, nhưng lại đột ngột xuất hiện ngay buổi sáng.

Chàng trai cao lớn chỉ mặc áo len bước vào phòng khiến ai nấy đều sững sờ.

Chu Mộc Nghiêu bước vào tìm ngay Hà Lạc Tri, sau khi tìm thì thấy cậu tựa đầu vào vai anh, trên người mang theo hơi lạnh nói nhỏ: "Bố em đánh em."

Hà Lạc Tri ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy?"

" alt="Truyện Bất Sinh Bất Thục (Không Lạ Không Thân)" width="90" height="59"/>

Truyện Bất Sinh Bất Thục (Không Lạ Không Thân)