Tôi là một người thuộc thế hệ đầu 9x, tất nhiên tính đến thời điểm hiện tại, tôi cũng không còn quá trẻ và không có thời gian để tham gia vào "phong trào cày view" của cộng đồng người hâm mộ Sơn Tùng M-TP. Tôi có một công việc chiếm hết thời gian hành chính, ngoài giờ làm tôi dành thời gian ít ỏi còn lại cho gia đình, con cái. Guồng quay của cuộc sống đôi khi khiến tôi cảm thấy thiếu thời gian cho một ngày.
>> Không sợ thất nghiệp nếu học đại học nghiêm túc
Giới trẻ ngày nay dường như không cảm thấy như vậy. Xung quanh tôi, đâu đâu cũng có bóng dáng của Sky (biệt danh của hội fan Sơn Tùng M-TP). Từ mấy bạn sinh viên thuê trọ nhà bên, mấy đứa em họ đến những đứa cháu mới đang ở độ tuổi học sinh tiểu học của tôi. Đã có lần tôi thấy đứa cháu 7 tuổi của mình ngồi lì trước màn hình máy tính tới tận 1-2 giờ sáng chỉ để bật đi bật lại MV mới của anh chàng ca sĩ trẻ kia - cái việc được chúng gọi là "cày view cho Sếp".
Có lẽ sẽ có nhiều người cho rằng tôi là người lạc hậu, không còn trẻ trung để hiểu suy nghĩ của lớp trẻ. Nhưng gần 10 năm về trước, tôi cũng là sinh viên như các bạn bây giờ. Ngoài giờ học ở trường, tôi dành thời gian đi làm thêm, vừa kiếm thêm thu nhập phục vụ sinh hoạt cá nhân, vừa để va chạm thực tế, tích lũy thêm kinh nghiệm, vốn sống để chuẩn bị hành trang cho tương lai sau này khi ra trường. Điều này luôn cần thiết với bất cứ sinh viên dù học chuyên ngành nào đi chăng nữa. Và những người bạn đồng trang lứa với tôi cũng đều như vậy.
>> Tư tưởng 'bỏ Đại học, đi làm sớm' khiến tôi sống chật vật qua ngày
Tuy nhiên, lứa trẻ ngày nay dường như không có cùng quan điểm như thế. Thay vì lao ra đời, lăn lộn với thực tế, sinh viên bây giờ lo cặm cụi ngồi trước màn hình máy tính, điện thoại để... "cày view" cho thần tượng. Họ "cày" từ trên giảng đường đến khi rời lớp học, từ trong nhà ra ngoài phố, từ lúc ăn đến lúc ngủ, bất kể ngày hay đêm. Và họ coi đó như một niềm tự hào, mang ra để khoe với chúng bạn.
Tôi tự hỏi các bạn trẻ sẽ được gì sau những màn "cày cuốc" quên ngày tháng như vậy? Được thỏa mãn thứ gọi là "đam mê"? Được thần tượng để mắt tới? Được nổi tiếng? Hay kiếm được chút tiền bạc hay kinh nghiệm nào bổ ích cho bản thân?
Phải chăng cuộc sống ngày càng no đủ khiến người trẻ không còn quá quan tâm đến chuyện cơm áo gạo tiền? Có vẻ như các bạn trẻ coi việc đi học là nghĩa vụ, còn trách nhiệm được đẩy cho phụ huynh. Bạn chỉ cần học, ba mẹ sẽ chu cấp tiền thoải mái cho bạn. Bạn cũng không cần đi làm thêm, chẳng cần quan tâm đến chuyện tích lũy kinh nghiệm để xin việc sau này, toàn bộ thời gian thanh xuân của bạn chỉ dành để "cày view" cho thần tượng.
>>Bài viết cùng tác giả:
>>Ảnh kẹt xe ngăn nắp ở Hà Nội và niềm tin của người Việt
>>Người bản lĩnh không bao giờ để bị ép uống rượu bia
>>Tôi lạc lõng giữa đám đông kẹt xe trên đường Hà Nội
Việc học hành sẽ quyết định cả tương lai phía trước của bạn. Tương lai của bạn có xán lạn hay không, giàu hay nghèo là do sự chăm chỉ, nỗ lực phấn đấu, trau dồi kinh nghiệm của chính bản thân bạn chứ không phải nhờ vào một thần tượng nào đó mang lại. Tuổi trẻ, thời sinh viên ngắn ngủi trong chớp mắt. Thay vì tốn thời gian vô bổ cho một vị "Sếp" nào đó không trả lương cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến cuộc sống của bạn ngoài một niềm tự hào "ảo", tại sao không tranh thủ những cơ hội ngoài đời để nâng cao kiến thức và giá trị bản thân, làm tiền đề để có thể kiếm được một công việc ổn định sau này, được trả lương xứng đáng bởi một ông sếp thực sự.
Câu chuyện sinh viên thất nghiệp sau khi ra trường đôi khi không bắt nguồn từ những thứ quá phức tạp. Đôi khi việc bạn dành cả thanh xuân để làm gì sẽ là lời giải đơn giản nhất cho chính bản thân mỗi người.
>> Chia sẻ bài viết của bạn cho trang Ý kiến tại đây.
" alt=""/>Bạn trẻ được gì sau những ngày 'cày view' cho thần tượng?Hiện tại tôi đang phải gồng gánh hai trách nhiệm lớn: vừa chăm ba mẹ già đã ngoài 70 tuổi, ốm đau, bệnh tật triền miên, vừa phải lo nuôi dạy hai con nhỏ, quán xuyến gia đình riêng. Cũng vì chuyện này mà công việc tôi cũng bị ảnh hưởng nặng nề.
Mỗi khi bố mẹ già phải nhập viện, tôi lại đành phải nghỉ phép để vào viện thăm nom, trông bệnh, đồng thời cũng phải toàn tâm toàn ý chăm sóc cho gia đình. Mà chuyện này lại diễn ra thường xuyên do cha mẹ tôi đã tuổi cao sức yếu.
Nhiều người nói sao tôi sao phải nghỉ làm rồi kêu ca mà không để vợ nghỉ thay và ở nhà chăm sóc gia đình? Nhưng khổ nỗi, ba mẹ tôi càng nhiều tuổi lại càng khó tính, trước giờ đã vốn không hợp với con dâu, nên vì muốn gia đình êm ấm, tôi không muốn đẩy vợ mình vào thế khó xử trong vấn đề chăm ông bà.
>> Phận con một
Nói thật, nhiều lần tôi cũng muốn dọn ra ở riêng cho vợ thoải mái, nhưng bố mẹ không cho phép. Họ cực kỳ khó tính và cố chấp, dù con cái góp ý như thế nào cũng không bao giờ tiếp thu. Phần khác, vì bổn phận làm con, nghĩ cảnh hai ông bà già chỉ có mỗi một mụn con, nay lại phải lủi thủi không ai chăm sóc, nên tôi lại thôi và cố gắng chịu đựng.
Dù nay tôi đã U40, nhưng mẹ vẫn muốn quản lý như con nít. Tôi đi đâu hay làm gì bà cũng sẽ hỏi kỹ và bình luận này kia. Thỉnh thoảng, tôi dẫn gia đình nhỏ của mình ra ngoài ăn uống, shopping... nhưng khi về bà cũng "mặt nặng mày nhẹ". Nhưng phận làm con đâu thể làm gì nên tôi cũng đành im lặng mà chịu đựng.
Lúc này, tôi thấy tương lai trước mắt của mình sao mà mờ mịt. Tôi muốn có một cuộc sống riêng đích thực với gia đình nhỏ của mình, không bị dòm ngó, không bị quản thúc, không bị phán xét. Những lúc như thế, tôi lại chỉ ước giá mà mình có nhiều anh chị em, để thay phiên nhau đỡ đần ba mẹ giúp tôi. Được vậy thì tốt biết mấy.
" alt=""/>Nỗi khổ gồng gánh cha mẹ già vì tôi là con mộtApichart Bowornbancharak và Prapassorn Bowornbancha là hai chủ của nhà hàng hải sản Laemgate Infinite. Năm ngoái, hai người này đã phát động chương trình khuyến mãi đồ ăn online, trong đó, họ bán những phiếu mua hàng giảm giá dạng voucher khác nhau, nhưng yêu cầu khách phải trả tiền trước.
Với những voucher được tung ra thị trường cho phép thực khách có thể thưởng thức những bữa hải sản tươi ngon với số lượng 10 người chỉ có giá 880 baht (hơn 650 nghìn đồng). Đây là mức giá rẻ hơn rất nhiều so với giá chưa được ưu đãi.
Giá cả quá hấp dẫn cho bữa ăn hải sản nên rất nhiều thực khách đã chuyển khoản để mua voucher. Ước tính khoảng 20.000 khách đã gửi đơn đặt hàng trực tuyến. Tổng giá tiền lên tới 50 triệu baht (37,4 tỷ đồng).
Tuy nhiên không lâu sau đó, chủ nhà hàng thông báo, các voucher dành cho suất buffet đã bị hủy bởi họ không thể tìm đủ nguồn hải sản đáp ứng nhu cầu, đồng thời đóng cửa tạm ngừng hoạt động. Hai chủ nhà hàng đề nghị hoàn tiền cho những vị khách đã chuyển tiền sớm. Hiện 375 khách hàng đã nhận lại tiền.
Mặc dù vậy, hàng trăm khách hàng đã đồng loạt làm đơn tố cáo chủ nhà hàng Laemgate Infinite và những người đồng sở hữu tội gian lận, lừa dối.
Tại phiên tòa, Apichart Bowornbancharak và Prapassorn Bowornbancha đối diện với nhiều tội danh, trong đó đã vi phạm Đạo luật bảo vệ người thiêu dùng năm 1079. Mỗi người nhận án 723 năm tù, đồng thời nộp phạt 1,8 triệu baht (1,3 tỷ đồng).
Sau đại dịch, thị trường du lịch bắt đầu nhộn nhịp trở lại. Đây cũng là lúc các nhà đầu tư đón đầu những lợi thế du lịch biển của Việt Nam.
" alt=""/>Chủ nhà hàng bị kết án... 723 năm tù vì tội lừa dối khách hàng