- Mới đây, một loạt hình ảnh thân mật được cho là của Bình Minh và Trương Quỳnh Anh được chia sẻ rộng rãi trên mạng xã hội, khiến cư dân mạng xôn xao.

Vợ chồng Trương Quỳnh Anh lộ đơn ly hôn dù luôn khẳng định hạnh phúc
" />

Xôn xao tin Bình Minh bị đánh vì hẹn hò với Trương Quỳnh Anh

Thế giới 2025-03-22 08:04:03 872

 - Mới đây,ônxaotinBìnhMinhbịđánhvìhẹnhòvớiTrươngQuỳ24h hôm nay một loạt hình ảnh thân mật được cho là của Bình Minh và Trương Quỳnh Anh được chia sẻ rộng rãi trên mạng xã hội, khiến cư dân mạng xôn xao.

Vợ chồng Trương Quỳnh Anh lộ đơn ly hôn dù luôn khẳng định hạnh phúc
本文地址:http://live.tour-time.com/html/630c698884.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Correcaminos vs Venados, 08h00 ngày 21/3: Tin vào cửa dưới

Ngày trước, khi nghe ông bà ngoại khoe con rể làm việc trong trường đại học bách khoa, các ông bà ở quê ai nấy ra chiều nể phục. Chị cũng tự hào về anh, dù anh chỉ là nhân viên phòng thí nghiệm của trường. Anh say mê nghề nghiệp, nhưng cái nghề của anh chẳng làm sao để kiếm thêm tiền. Khi con trai được năm tuổi, chị quyết định chuyển khỏi trường đại học, làm thuê cho một công ty dầu khí nước ngoài.

Ba bốn năm trôi qua, kinh tế gia đình khá giả thấy rõ từ sự năng động và khéo léo của chị. Nhưng những câu chuyện chung của vợ chồng cũng thưa dần, các cuộc cãi vã nhiều lên, anh lầm lì hơn sau mỗi lần cãi vã.

 Tiền lương hằng tháng của anh, ngày trước chị trông đợi từng ngày, nay chị cười nhẹ hều: “chuyện vặt!”. Đã làm việc với các công ty nước ngoài lương vài ngàn đô một tháng, chị không thể hiểu nổi ông chồng lương tháng bốn triệu, mà chỉ biết đi về đúng một địa chỉ là phòng thí nghiệm của trường. 

Những buổi chiều tan sở, đồng nghiệp xuống bãi xe, chị lần chần ở lại văn phòng vì sợ kẹt đường, sợ khói, sợ bụi, nhưng nhiều hơn cả là nỗi sợ mọi người nhìn thấy chị lầm lũi chạy xe về - dù có là tay ga thì cũng chỉ hai bánh chứ không phải là bốn bánh. Anh ở nhà sao mà vụng về, thô kệch, lại còn hay ý kiến này nọ góp ý cho quần áo của vợ, lúc ngắn quá em lúc sâu quá em… Chị mệt mỏi với công việc một, thì mệt mỏi với gia đình hai ba.

Bảy tám năm lấy chồng là bảy tám năm chị gồng mình để gánh việc nhà, học thêm, kiếm tiền… Đến lúc ngoảnh lại, chị thấy chồng không còn theo kịp mình nữa, anh vẫn yên ổn trong trường học, còn chị đã băng mình chạy qua cả quãng đường dài. Sức bật của chị, tốc độ của chị và cả những thành tích chị gặt hái được sau mỗi chặng đường đều được mọi người thừa nhận, thậm chí ngưỡng mộ. Là phó giám đốc chi nhánh tại Việt Nam, ở công ty, chị chỉ dưới một người sếp nước ngoài. Nhiều lúc, chị có cảm giác gia đình đã trở thành lực cản. Chị trẻ trung, tràn trề sức sống và say mê làm việc, chị thuận lợi trong mọi thương vụ, kiếm tiền dễ dàng… Nhiều em cấp dưới bảo rằng chị đang ở đỉnh cao, nhưng chị nghĩ mình có thể đi xa hơn nữa, đạt được nhiều hơn nữa.

Quyết định ly hôn đến như một điều tất yếu. Bất ngờ lớn nhất là Tuấn, đứa con trai tám tuổi, một mực không chịu theo mẹ. Nó đòi ở với bố, dù biết bố miệt mài trong phòng thí nghiệm, chỉ có bà nội ở nhà… Ngay cả vậy, chị cũng chấp nhận.

{keywords}
Ảnh minh họa.

Người ta ly hôn buồn rũ rượi, chị ly hôn thì phơi phới như chim sổ lồng, nào mua xe hơi, ghi tên tập thể dục, mua sắm váy áo, thay một loạt đồ mới màu sắc tươi trẻ rực rỡ, đi spa thẩm mỹ, đi làm tóc… và đỉnh cao là chị sửa lại căn nhà, mới hơn, sang trọng hơn. Một lần bố chở Tuấn về thăm, thấy nhà mẹ đẹp quá, Tuấn thích vô cùng, chạy nhảy khắp nơi. Tưởng thằng bé sẽ ở lại luôn, nhưng khi bố đến đón, thằng bé vẫn chạy ra leo lên xe bố ngồi, còn bi bô “mai mốt bố sửa nhà cho Tuấn ở…”.

Cuộc đời chị bước sang một trang mới, tưởng mở ra bát ngát tự do, vậy mà không.

Đầu tiên là con, thằng bé không muốn về thăm mẹ nữa, mẹ đến trường nó cũng tránh mặt. Chị không hiểu tại sao, nhờ cô chủ nhiệm tìm hiểu mãi mới biết: bố nó buồn, bà nội trách bố nó không làm ra tiền nên mất vợ, bố nó nhậu xỉn, mấy lần về nhà không còn biết gì. Thằng bé nhạy cảm, liên tưởng cuộc sống giàu có và ngôi nhà rực rỡ sắc màu của mẹ với cuộc sống tối tăm buồn bã của bố con nó, nên muốn tránh mặt mẹ.

Tiếp theo đó là công việc. Chị vẫn giỏi giang, vẫn năng động, nhưng cả chi nhánh thì không phải ai cũng được vậy. Chuyện công ty mẹ quyết định thu hẹp thị trường, cắt giảm nhân lực… theo chị là “ngu hết chỗ nói”, nhưng vẫn diễn ra. Muốn ở lại công ty thì chấp nhận mức lương thấp hơn, vị trí thấp hơn. Mà chắc gì vài năm nữa công ty đã mở rộng hoạt động trở lại. Nguồn tài chính ở đâu tận nước ngoài, còn quyền lực thực sự thì ở đâu đó vòng vèo qua những chuyến bay và những cuộc điện thoại.

Vậy là chị bắt đầu một chặng đường tìm kiếm cơ hội nhảy việc. Ngày trước bao nhiêu người mời gọi chị vào các vị trí quản lý cấp cao, sao bây giờ tiếp xúc lại lòi ra muôn vàn yêu cầu trái khoáy. Nhiều hôm ngồi chuẩn bị hồ sơ, chị hậm hực nghĩ, cái lũ CEO bảnh bao và quyền lực, đối tác của chị, hóa ra lại là những kẻ hẹp hòi khủng khiếp. Nhưng rồi chị cũng hiểu ra, không ai muốn mời một người giỏi hơn mình về làm "bom nổ chậm" trong văn phòng, trong thời buổi mà lương và quyền lợi của nhóm quản lý đang bị đe dọa từng ngày bởi khó khăn kinh tế. Mấy cuộc phỏng vấn nữa thì chị nhạt phai ý định nhảy việc, may mà chị vẫn còn giữ chỗ làm. Công ty cũ, trong mắt nhân viên, chị vẫn từng là phó tổng. Thôi thì chấp nhận lùi một chút. Nhưng chị biết, như thế, tức là mình đã sang bên kia triền dốc, đã đi xuống một đoạn rồi.

37 tuổi, chị phát hiện một vết đau. Sinh thiết, bác sĩ bảo ung thư vú. Đòn của số phận giáng vào chị quá mạnh. Mất hơn ba tháng trời để làm quen với ý nghĩ mình bị ung thư. Sau những bài yoga, đi chùa, đi du lịch và cả nghe nhạc Trịnh để biết rằng “những hẹn hò từ nay khép lại…”, chị bắt đầu những đợt xạ trị, hóa trị. Chị sắm hai bộ tóc giả, một dài một ngắn. Hôm đầu tiên đội tóc giả lên đầu, chị còn nhắn cho cô bạn thân: “Tao rất hài lòng với kiểu tóc mới này…”. Nhưng cũng tối hôm ấy, gỡ bộ tóc ra khỏi đầu, chị ôm lấy chiếc gối, khóc dài trong cay đắng…

Giá biết mình đã “cán đích” trong những ngày còn chồng, còn con, còn gia đình nhỏ, chị đã không bao giờ chòi đạp để đến bây giờ còn lại một mình trong cõi nhân gian vắng lặng này.

Trên đường đua cuộc đời, hàng vạn người cùng chạy maratông. Năng lượng, cơ bắp, niềm vui không phải là những thứ sẽ còn với mình vĩnh viễn. Nếu thấy được đích đến rồi, thì khi cán mức, mỗi người đều sẽ biết giảm tốc độ dần, đi bộ hay thả lỏng… Việc gồng mình lên tiếp tục chạy, lúc ấy, chỉ là vô nghĩa mà thôi. Chị thấy mình như một vận động viên, hoặc không nhìn thấy đích, hoặc đã lao qua mà không biết, nên chạy dài cho đến lúc sức cùng lực kiệt. Chị gục xuống một mình, trong khi tất cả những bạn đồng hành đã dừng lại bảo toàn sức lực, thong dong phía xa…

(Theo PNTP)">

Cú đánh đổi nghiệt ngã của nữ đại gia

Họ dẫn đường cho từng tốp xe máy hồi hương bất đắc dĩ. Hầu hết các cặp vợ chồng ngồi trên xe máy đều rất trẻ, có khi chở thêm đứa con nhỏ, đồ đạc lỉnh kỉnh. Gương mặt họ mệt mỏi sau quãng đường dài.

Vài đứa trẻ ngủ gục trên xe máy khiến tôi nhớ đến một em bé. Ở Tứ giác Long Xuyên, tình cờ tôi chụp được bức ảnh em đang ngồi chơi bên kinh xáng và đem dự cuộc thi nhiếp ảnh địa phương.

Gương mặt em bầu bĩnh, má dính mấy vệt bùn, vài sợi tóc bị mồ hôi kéo quệt xuống trán. Đặc biệt là đôi mắt đen huyền, tròn xoe, sáng nhưng buồn. Tôi đặt tên là "Em bé đồng bằng".

Tôi không quan tâm nhiều đến giải thưởng, chỉ nhớ hoàn cảnh của em. Lúc tôi giơ máy lên chụp hình, người phụ nữ trung niên đi đến, tôi chào và hỏi dì có phải mẹ của bé không. Dì nói "Không, là bà ngoại, ba má nó đi mần mướn ở Bình Dương hết rồi".

Rồi dì kéo vạt áo lau mấy vệt bùn và mồ hôi trên mặt em. Miệng kể, ba mẹ nó đi hơn bốn năm nay rồi, sanh thằng nhỏ này được sáu tháng là vợ chồng nó đi, mỗi năm chỉ về nhà được mấy ngày Tết.

Em bốn tuổi rồi mà chỉ gọi được tiếng "má", "ba" và "ngoại". Dì mời vô nhà uống nước, tôi vốn quen với sự chân thành của dân miền Tây nên theo dì về nhà.

Căn nhà sàn lợp bằng lá dừa nước, từ sau ra trước trống huơ trống hoác. Có lẽ chiếc tivi cũ để trên nóc tủ quần áo là thứ quý nhất. Nhà dì có ba đứa con, lấy vợ lấy chồng xong kéo nhau đi TP HCM và Bình Dương làm hết, sanh được đứa nào thì gởi về ông bà nuôi rồi chúng đi tiếp.

"Đứa nào cũng nói ráng làm dành dụm được chừng chục triệu rồi về quê luôn, nhưng mấy năm trời có thấy đứa nào về đâu", dì kể, "người lớn chịu cực không sao, chỉ tội nghiệp con nít". Dì nói rồi nhìn thằng bé đang nằm võng. Nó chờ cuộc gọi của ba má nó từ Bình Dương.

Hồi Tết ba má nó về, đưa cho cái điện thoại để mỗi ngày "gọi về nói chiện". Buổi trưa thì gọi chừng nửa tiếng, mà cũng không phải nói nữa, vì thằng nhỏ có nói được gì đâu, chủ yếu nhìn nhau cho đỡ nhớ. Có khi má nó ở đầu bên kia khóc thút thít.

Khắp miền Tây này, cảnh như gia đình dì kể sao cho hết. Ở quê tôi, không đếm nổi các cặp vợ chồng trẻ đi làm ăn xa, gởi con cho ông bà. Bọn trẻ dường như lúc nào cũng thiếu thốn hơi ấm và giáo dục của cha mẹ.

Nếu không, cả gia đình dắt díu nhau lên thành phố, nhiều ngôi nhà khóa cửa, quây kín bằng chà gai, bỏ mặc bàn thờ tổ tiên, mồ mả ông bà. Căn nhà vốn dĩ là tổ ấm của người Việt, thì ở xứ này, đôi khi nó như một trạm dừng chân. Bởi bà con mỗi năm gần như 360 ngày đã ở trọ làm mướn trên thành phố, chỉ vài ngày về lại ngôi nhà của mình ở quê, dọn dẹp lau chùi, thắp vài nén nhang trên bàn thờ gia tiên, ăn ngủ chưa kịp quen chỗ đã lật đật ra đi.

Miền Tây là vùng duy nhất trong cả nước số người xuất cư nhiều hơn nhập cư. Báo cáo của Phòng Thương mại và Công nghiệp Việt Nam lần đầu tiên đưa ra con số 1,3 triệu người miền Tây đã ly hương lên Đông Nam Bộ trong thập kỷ qua. Số người này nhiều hơn dân cư của một tỉnh của Đồng bằng, không chỉ người lao động chân tay tìm việc trong công xưởng mà trí thức cũng bỏ quê đi tìm đất hứa.

Thế nhưng, khi "vùng đất hứa" TP HCM quay trở lại bình thường mới sau đợt dịch tàn khốc, vì sao dân miền Tây vẫn muốn đổ về quê?

Câu trả lời có lẽ chỉ cần nhìn từ nay đến Tết thôi, họ chưa hết ám ảnh cảnh thiếu việc làm, không dám tin sẽ sớm được đảm bảo đời sống cho cả gia đình, nhiều sợ phải ăn cái Tết phong tỏa trên thành phố. Về quê tá túc một thời gian để lành vết thương rồi tới đâu hay tới đó là giải pháp tốt nhất mà họ có.

Đây không phải đợt hồi hương đầu tiên trong đại dịch, nhưng dường như nhiều tỉnh miền Tây vẫn chưa sẵn sàng nhận hết đồng bào, có lẽ vì bị động. Các tỉnh tiếp tục kiến nghị chính phủ có chỉ thị yêu cầu TP HCM, Long An, Bình Dương và Đồng Nai "không để người dân tự về quê sau 30/9". Bạc Liêu nói họ không nhận người về tự phát. Phó Chủ tịch tỉnh Kiên Giang cho biết, tỉnh đã liên hệ với các địa phương nhờ hỗ trợ chốt chặn và vận động các trường hợp tự phát trở về quê quay lại nơi xuất phát. Chủ tịch UBND tỉnh An Giang cho rằng dòng người nếu tiếp tục về sẽ "quá sức chịu đựng" của tỉnh, và rằng "về quê lúc này là cực kỳ khó khăn cho quê nhà". Nhiều người về quê phải tự trả phí cách ly và xét nghiệm.

Dù nguồn lao động để phục hồi sản xuất cho TP HCM đang thiếu, dù các tỉnh có thể quá tải nếu đón một lúc nhiều người hồi hương, nhưng theo tôi: bắt buộc phải đón dân về để họ nguôi ngoai ám ảnh của những ngày phong toả.

Sau chỉ đạo của Chính phủ "các tỉnh nghiên cứu đưa dân về", nhiều nơi đã đón hàng triệu dân về an toàn, không gây bùng dịch trong vài tháng qua nhờ sự tổ chức đưa đón theo từng đợt, cách ly có quy củ và trật tự như Quảng Nam, Phú Yên, Bình Định...

Các tỉnh miền Tây có làm được như vậy không, điều này phụ thuộc bản lĩnh và năng lực lãnh đạo địa phương. Duy trì chính sách kém thuận lợi cho người dân của mình hồi hương có lẽ không phải một cách tiếp cận hay bởi vì nhu cầu là có thật, người dân vẫn tìm mọi cách để về.

Song song với phương án phối hợp với TP HCM tiếp đón người về giãn ra theo đợt, lãnh đạo các tỉnh miền Tây hoàn toàn có thể cấp bách tạo công ăn việc làm ngay tại chỗ cho dân. Miền Tây hoàn toàn có thể biến thách thức của đợt "hồi hương" lần này thành cơ hội giảm nạn di dân cực đoan, và đây cũng là giải pháp sống còn cho kinh tế vùng.

Làm gì để giữ lực lượng lao động ở lại vùng đất này?

Hàng chục khu công nghiệp như Cái Cui ở Hậu Giang, Bình Hòa, Bình Long ở An Giang, khu công nghiệp Năm Căn ở Cà Mau, Trà Nóc, Thốt Nốt ở Cần Thơ... có thể nhân cơ hội này mở rộng quy mô nếu địa phương có chính sách ưu đãi đẩy mạnh đầu tư, khuyến khích doanh nghiệp sử dụng lao động địa phương, cải thiện hạ tầng giao thông cho sản xuất. Việc này cũng khớp với mệnh lệnh phải đẩy nhanh đầu tư công tuần trước của chính phủ.

Nguồn lao động ở miền Tây không thiếu, chỉ thiếu nơi đào tạo và sử dụng họ. Nếu các nhà máy thân thiện môi trường được mở cùng chính sách thích ứng với bình thường mới, chính người nơi đây sẽ quay về khởi nghiệp.

Dòng xe máy hồi hương chỉ là một biểu hiện của vấn đề nhức nhối nhiều năm. Với thế hệ sau và xã hội, những đứa trẻ thiếu sự chăm sóc của cha mẹ trong suốt tuổi thơ chắc hẳn sẽ đối mặt với một tương lai khó khăn hơn. Sự cố kết văn hóa, nhất là văn hóa gia đình đang bị phá vỡ nghiêm trọng khi các thành viên hầu như mỗi năm chỉ gặp nhau đôi lần. Các phong tục cũng dần bị lãng quên do làm ăn xa xứ, con người ta không thể nào giữ gìn đất lề quê thói.

Người miền Tây chúng tôi từ lâu không còn muốn nghe ca ngợi nơi đây là "vựa lúa" hay "thủ phủ hoa màu" nữa. Bà con xóm tôi nói, nếu nhà nước hỗ trợ mình phương án làm ăn, cực khổ chịu được hết, miễn được bám đất, bám quê.

Trương Chí Hùng

Những cuộc hồi hương

  Trở lại Góc nhìnTrở lại Góc nhìn">

'Mần mướn' ở Bình Dương

Nhận định, soi kèo Thổ Nhĩ Kỳ vs Hungary, 0h00 ngày 21/3: Tin vào khách

LUẬT KHÔNG BUỘC ĐƯỢC TÌNH!

Đó là tuyên bố của ông Huỳnh Văn Thuận, ở huyện Bình Long, tỉnh Bình Phước. Nhà ông có hai hec ta cao su, lại ngay mặt tiền tỉnh lộ, nên ông còn bán cây giống kiếm thêm thu nhập. Việc nhà ông sắp xếp rồi giao cho vợ, con trai và con dâu mỗi người lo một chuyện, còn ông thì đi qua nhà nhân tình, sống công khai. Hai ngày một lần, ông về coi sổ sách chi thu, gom tiền bỏ túi. Vợ con chính thức cứ như người làm công ăn lương!

Ai cũng khen vợ ông Thuận giỏi nhịn, chồng vậy mà không nói tiếng nào, cứ lủi thủi làm, thu được bao nhiêu là gom đưa chồng đầy đủ. Bà nói trong nước mắt: “Hết cách rồi! Hồi má chồng tôi còn sống, ổng còn nể mặt, đi ban ngày, tối về. Hai năm nay, từ khi bà mất, ổng chỉ ghé thu tiền, rồi ôm hết đi. Thưa công an, công an nói phải tới chỗ cư trú của cô kia. Qua đó thưa, công an bên đó nói ông ở với lý do hùn hạp kinh doanh vật tư nông nghiệp, có đăng ký kinh doanh, đăng ký tạm trú rõ ràng, không phạm pháp, sao bắt phạt được?”.

{keywords}
Chị M với bằng chứng chồng ngoại tình

 

Chị Trương Thùy Trân, nhà ở Q.12 thì ghen tuông, rình rập mãi, cuối cùng cũng bắt được quả tang chồng chị và cô tình nhân đang ở chung phòng trọ tại một huyện ngoại thành. Đây là lần thứ… n chồng chị Trân hứa không “tái phạm”, năn nỉ vợ bỏ qua, nhưng vẫn chứng nào tật ấy. Bạn bè của vợ chồng chị kể, chồng chị từng “tâm sự” với bạn bè, đó là những “mối tình sét đánh” của anh, chứ thực tâm anh ta không muốn bỏ vợ con. Chị là công nhân may, mỗi lần anh bị “sét đánh” là chị phải nghỉ việc không lương mới có thời gian theo dõi, mới bắt được quả tang, có “chứng cứ”. Sau đó, thường thì chị bị cho nghỉ việc, phải tìm chỗ làm mới. Chị nói: “Bốn lần tôi “bắt tận tay” chồng mình quan hệ với người khác, nhưng chỉ một lần duy nhất công an một xã ở huyện Bình Chánh lập biên bản anh ta vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng. Mấy chỗ khác thì chẳng ai chịu ghi như vậy vì họ nói, luật không quy định ngoại tình là phạm luật”. Chị Trân uất ức: “Công an thả sổng mấy con nhỏ đó trước mặt tôi. Đã “trai trên gái dưới” mà còn chưa gọi là vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng là sao?”.

Thế nhưng, ngay lần chồng bị xử phạt ở Bình Chánh, cũng chính chị Trân chạy tìm phóng viên nhờ giúp đỡ, để chồng chị khỏi bị phạt hành chính vì: “tiền đóng phạt cũng là tiền chung. Khoản đó để mua gạo muối cũng đỡ!”. Rõ ràng, vì chị cứ “tay đánh, tay xoa” nên ông chồng quý hóa của chị cứ hết cặp cô này tới cô kia.

BẰNG CHỨNG CŨNG… BẰNG KHÔNG?

Chồng chị Trần Thị M. (P.1, Q.6) là tiến sĩ Thái Lâm T., hiện là Tổng giám đốc Viện M. (Q.10). Cuối tháng 5/2012, một bản cam kết chấm dứt quan hệ ngoài luồng với cô thư ký ngân hàng đã được ông T. ký trước mặt vợ. Tháng 3/2013, chị M. lại bắt gặp tin nhắn mùi mẫn của chồng với người khác, là Hồng Th. - cô giáo ở một trường cấp II tại xã Đức Hòa Hạ (H.Đức Hòa, Long An). Ông T. chối nhưng lại âm thầm thu gom đồ đạc, bỏ nhà đi từ ngày 9/6. Trước nguy cơ mất chồng, chị M. nhiều lần xuống tận Long An “phá án”. Chị còn gặp nhiều người để nhờ tác động, giúp chồng chấm dứt quan hệ với cô tình nhân.

Chị M. cũng gửi đơn tố cáo, khiếu nại khắp nơi, từ UBND phường, BGH trường của tình địch, Phòng Giáo dục đào tạo H.Đức Hòa, UBND xã Đức Hòa Hạ, đến cả các cơ quan, đơn vị chồng chị liên kết làm ăn… Ông tiến sĩ rành luật, giỏi ăn nói, lại có quan hệ rộng nên các nỗ lực buộc tội của chị M. đều vô hiệu. Kết quả chị M. có được là lời khuyến cáo: “Đối với bà M. cũng cần nghiêm túc rút kinh nghiệm và tế nhị hơn nữa trong cách ứng xử trong cuộc sống để bảo vệ gia đình và cam kết không xúc phạm bà Th.” (biên bản hòa giải tại xã Đức Hòa Hạ, ngày 5/7). Ông tiến sĩ và cô giáo Th. “trắng án” khi khẳng định: quen biết nhau chỉ trên tinh thần bạn bè, không vượt quá giới hạn. Nộp lại đơn khiếu nại ba ngày sau đó, chị M. bức xúc: “Chỉ là bạn bè bình thường mà nhắn tin, chat gọi bằng OXY, BXY (ông xã yêu - bà xã yêu), nói toàn chuyện hẹn hò “trả bài”, “sinh con”, thậm chí xài những từ ngữ trần trụi chỉ ở chốn phòng the. Nội dung chat, tôi đã in cả xấp để làm bằng chứng, có cả webcam rõ mặt hai người. Hơn nữa, hàng xóm xác nhận, cứ khoảng vài ngày là cô Th. dắt về anh kép tiến sĩ, khóa cửa ở trong từ sáng đến chiều. Bao nhiêu đó không là bằng chứng ngoại tình, vi phạm chế độ một vợ một chồng thì là gì? Đợi đứa con lòi ra thì còn nói gì nữa?”.

CẦN CÓ BIỆN PHÁP CHẾ TÀI

Theo thạc sĩ Nguyễn Thị Ngân Hoa, Giám đốc Trung tâm Nghiên cứu gia đình và giới, Viện Phát triển bền vững vùng Nam bộ: “Hành vi ngoại tình phá vỡ nền tảng gia đình thủy chung bền vững và bị xã hội lên án gay gắt. Pháp luật về hình sự và hành chính đều có quy định chế tài xử phạt hành vi vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng, nhưng thực tế việc xử phạt này chỉ như “gãi ngứa”, bởi kết cục của những cuộc tình “ngoài vợ ngoài chồng” thường là quyết định ly hôn, hoặc bạo liệt hơn là có những cuộc bắt ghen mà hậu quả là người phụ nữ đi bắt ghen bị xử lý (vì gây rối trật tự công cộng; gây thương tích hoặc làm nhục người khác…) trong khi anh chồng rảnh rang ngoài vòng pháp luật, có chăng là chịu hình thức kỷ luật phê bình chút đỉnh theo quy định của Luật Cán bộ công chức. Nếu anh ta không phải là cán bộ công chức thì pháp luật hiện hành về HNGĐ… coi như thua”!

Theo quy định tại Nghị định số 87/2001/NĐ-CP, người đang có vợ hoặc đang có chồng mà kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng với người khác nhưng chưa gây hậu quả nghiêm trọng; chưa có vợ hoặc chưa có chồng mà kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng với người mà mình biết rõ là đang có chồng hoặc đang có vợ nhưng chưa gây hậu quả nghiêm trọng thì bị phạt tiền từ 100.000đ đến 500.000đ nhưng đã có mấy ai bị xử phạt?

Trong dự thảo lần thứ ba của Bộ Công an về xử phạt vi phạm hành chính trong nhiều lĩnh vực đưa ra lấy ý kiến mới đây, phần về hôn nhân gia đình hầu như vẫn được giữ nguyên, chỉ có chút xíu thay đổi là đưa ra hình thức phạt cảnh cáo và tăng gấp đôi mức tiền phạt. Về chế tài hình sự, gần như chưa xử lý được mấy anh chồng vi phạm. Có thể thấy, một điểm chung trong các quy định là đều có vế thòng “nhưng chưa gây hậu quả nghiêm trọng”. “Hậu quả nghiêm trọng” được giải thích bằng tình trạng có thể là làm cho gia đình của một hoặc cả hai bên tan vỡ dẫn đến ly hôn, vợ hoặc chồng, con vì thế mà tự sát, v.v... Với giải thích đó thì hậu quả của tình trạng vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng hầu hết là nghiêm trọng, bởi gia đình tan vỡ dẫn đến ly hôn khá phổ biến, nhưng thực tế hiếm khi pháp luật xử lý những anh chồng “có người khác” và cũng ít coi ly hôn là “chỉ dấu” của hậu quả nghiêm trọng.

* Tên các nhân vật đã được thay đổi

Theo Phụ Nữ Thành phố Hồ Chí Minh

">

Bi hài chuyện vợ thu thập chứng cứ tố cáo chồng ngoại tình

Đối với một số người, dường như sự nỗ lực và cố gắng của vợ không bao giờ là đủ. Được voi đòi tiên, chẳng bao giờ quan tâm đến sự vất vả và những cảm xúc của người phụ nữ đầu gối tay ấp, để rồi cái kết sẽ là sự hối hận khôn nguôi.

Phản bội vợ vì hộp cơm trưa hoàn hảo của cô đồng nghiệp

Kiên (33 tuổi) chia sẻ trong 3 năm hôn nhân với Oanh, số lần anh được vợ nấu cơm mang đi ăn trưa trên công ty rất ít ỏi.

“Thực ra vợ tôi cũng đề nghị nấu cho chồng nhưng cô ấy chuẩn bị rất sơ sài, thiếu đầu tư. Vợ chỉ chú trọng vấn đề có đủ dinh dưỡng hay không, chứ chẳng đổi món cho phong phú và trình bày đẹp mắt. Do đó tôi không cần nữa”, Kiên nói.

Bất mãn về hộp cơm trưa xấu xí với các món ăn quen thuộc của vợ, Kiên đem lòng tương tư hộp cơm của cô đồng nghiệp trẻ xinh xắn. Cô nàng tên Hương, buổi trưa nào cũng mang cơm đi ăn, đó là một suất cơm thực sự hoàn hảo như trên tạp chí.

Lần nào Kiên cũng chụp ảnh hộp cơm của Hương mang về khoe với vợ nhưng cô đều im lặng chẳng đưa ý kiến. Thế rồi qua câu chuyện hộp cơm, Kiên và Hương thân thiết với nhau lúc nào không hay. Và anh đã phản bội vợ, quan hệ lén lút với nữ đồng nghiệp.

Chỉ sau 3 tháng qua lại, Hương đã mang thai. Cô nàng bắt Kiên ly hôn vợ cưới mình. Kiên suy đi tính lại, thấy Hương vừa trẻ trung lại khéo tay, đảm đang và chịu khó hơn Oanh rất nhiều nên quyết định lật bài ngửa với vợ. Oanh rất sốc song chuyện đã đến bước đường đó, cô thật sự chẳng còn cách nào khác là ký đơn ly hôn.

{keywords}
 

Sự thật chát đắng cho kẻ bội bạc

Vừa ly hôn đã làm đám cưới ngay không phải là chuyện hay ho, Kiên và Hương quyết định đăng ký kết hôn rồi về chung sống. Khi nào con cứng cáp họ sẽ tổ chức tiệc cưới. Vậy nhưng chưa chờ được tới ngày đó thì Kiên đã thấy hối hận vô vàn vì quyết định bỏ vợ cưới người tình.

Anh chia sẻ: “Sau đám cưới, vợ tôi viện cớ bầu bí nên không động tay vào bất cứ việc gì trong nhà, bắt tôi và mẹ chồng phải làm hết. Bị trách móc thì cô ấy lên mạng khóc lóc rùm beng khiến cả nhà tôi phải muối mặt”.

Không đánh mắng được, cũng chẳng thể ly hôn vì vừa mới về chung sống chưa lâu, Kiên đành phải nhịn Hương. Hơn nữa Hương rất giỏi cãi lý, hễ bất đồng quan điểm là Hương mang chuyện lên mạng chia sẻ xin ý kiến. Và Kiên luôn nhận về sự chê trách khi không biết thương vợ bầu, đối xử khắt khe với vợ. Cuối cùng anh đành phải chịu thua.

Từ chỗ không làm việc nhà bao giờ, sau khi kết hôn với Hương thì việc gì cũng đến tay khiến Kiên muốn phát khùng. Thời điểm này anh mới biết khi trước vợ cũ đã vất vả thế nào. Cô vừa bận việc trên công ty, về nhà lại cơm nước, dọn dẹp, chăm sóc con nhỏ, thêm cả mẹ chồng ốm yếu. Lúc trước anh coi những việc ấy không đáng là gì, song bây giờ phải tự tay làm Kiên mới thấy mệt mỏi và cực nhọc ra sao.

Anh cũng nhận ra để có được hộp cơm hoàn hảo thì Hương phải đầu tư không ít công sức và thời gian. Cô nàng lúc ấy độc thân, còn Oanh phải nghỉ ngơi chứ đâu là siêu nhân mà chu toàn tất cả mọi thứ. Cưới Hương cứ tưởng được ăn cơm trưa ngon lành vợ chuẩn bị, sau cùng Kiên chẳng đạt được mong muốn. "Mệt, không có thời gian, anh tự đi mà làm. Anh tưởng nấu cơm nhàn hạ lắm đấy chắc?", Hương đáp lời như thế.

“Thú thật tôi không có tình cảm nhiều với người vợ hiện tại. Mọi chuyện đến nông nỗi này bởi vì tôi ham vui nhất thời và do cô ấy mang thai. Sự dễ thương, khéo tay của cô ấy chỉ là vẻ bề ngoài, thực chất người phụ nữ ngang nhiên trở thành kẻ thứ ba chắc chắn không hề đơn giản. Lại thêm chung sống không hòa hợp, tôi cảm thấy chán ngán và hối hận đã bỏ vợ cũ. Tôi không biết rồi cuộc hôn nhân này của mình sẽ đi đến đâu nữa”, Kiên cho hay.

Anh đã đánh mất một người phụ nữ tốt, hết lòng yêu thương, hi sinh cho chồng con. Đó là sự thật chát đắng tận cùng nhưng Kiên buộc lòng phải thừa nhận.

Theo Gia đình & Xã hội

Bắt gặp chị dâu ngoại tình, tôi lặng người khi nghe những lời bao biện

Bắt gặp chị dâu ngoại tình, tôi lặng người khi nghe những lời bao biện

Tôi với bạn gái xa nhau quá lâu không gặp nên đã hẹn nhau đi nhà nghỉ. Nào ngờ, tôi bắt gặp chị dâu và một người đàn ông lạ đi ra…

">

Phản bội vợ vì hộp cơm trưa hoàn hảo của cô đồng nghiệp

 ">

Chàng trai chế tạo xe đạp chạy bằng lốp ôtô

友情链接