– Ở Ca sĩ tranh tài tập 8,ĩtranhtàiFanĐanTrườngbậtkhócvìkhàngiọngdohátquánhiềvàng nhẫn hôm nay Đan Trang bật khóc tâm sự giọng mình bị khàn do đi hát quá nhiều và sợ một ngày sẽ không thể tiếp tục hát được nữa.
Ca sĩ tranh tài: Fan Đan Trường bật khóc vì khàn giọng do hát quá nhiều
相关文章
- 、
-
Soi kèo phạt góc Bayern Munich vs Leverkusen, 03h00 ngày 6/3 -
Gần đây, đọc bài viết "Đánh đổi thanh xuân cho đạo hàm, tích phân", tôi thấy nhiều người vẫn khá "ngây thơ" khi nói về hai khái niệm này nói riêng và về các kiến thức Toán hay khoa học nói chung. Thật lạ kỳ là người ta thường hay thắc mắc là đạo hàm, tích phân dùng làm gì, nhưng lại chẳng bao giờ đặt câu hỏi trái đất quay quanh mặt trời có tác dụng gì? Rồi các kiến thức về Vật lý, Hóa học... cũng ít khi bị thắc mắc như vậy. Bài toán tích phân, đạo hàm của cô bán rauMột phần nguyên nhân, đó là vì Toán học thường không trực tiếp tạo ra một "ứng dụng cuộc sống" nào như các bạn bè khoa học của nó. Nhưng thật ra, "người hùng thầm lặng" này của ta xuất hiện ở mọi ngõ ngách, trong từng mỗi một khám phá khoa học.
Chúng ta tạm ngưng để nói về hai khái niệm: "đạo hàm" và "tích phân" trước. Thật ra, ý nghĩa của đạo hàm và tích phân rất giản đơn. Nếu tôi nói cô bán rau ngoài chợ dùng đạo hàm hằng ngày, bạn có tin không? Mỗi ngày, cô bán rau luôn ghi chép lại doanh thu của mình. Cuối tuần, cô lấy sổ ra xem và thấy các con số như sau: 210 nghìn đồng, 220 nghìn đồng, 250 nghìn đồng, 300 nghìn đồng, 230 nghìn đồng, 180 nghìn đồng, 160 nghìn đồng. Và cô nhận xét: từ thứ hai đến thứ năm doanh thu tăng, nhưng sau đó giảm dần cho đến chủ nhật.
Việc cô bán rau nhìn doanh số ngày sau lớn hay nhỏ hơn ngày trước, đó chính là đạo hàm. Chính là cái "khẩu quyết" mà các bạn được học: "đạo hàm dương thì hàm tăng, đạo hàm âm thì hàm giảm". Đạo hàm đơn giản là lấy giá trị của hàm số (doanh thu) tại một thời điểm trừ đi cho giá trị ở ngay trước đó. Rõ ràng, nếu nó dương thì giá trị lúc sau lớn hơn giá trị lúc trước đó, tức là hàm tăng, và ngược lại.
>> 'Không có môn học nào là thừa với học sinh'
Còn tích phân, cô bán rau cũng dùng luôn. Mỗi cuối tuần, cô cộng lại doanh thu của tất cả các ngày trong tuần đó, hay nói theo kiểu Toán học, cô đang tính tích phân từ thứ hai đến chủ nhật của hàm doanh thu. Bản chất của tích phân đơn giản vậy thôi, đó là tổng các giá trị của hàm số trong một khoảng giá trị (tiếc là tôi thấy rất ít người dạy về điều này).
Có thể bạn sẽ tự hỏi: "Sao lạ vậy, sao ngộ vậy? Đạo hàm phải là (x^2)' = 2x, là (sin(x))' = cos(x)... chứ? Cái này sao là đạo hàm được? Tích phân gì mà dễ vậy, cứ cộng lại vậy thôi ư?".
Với cô bán rau, hàm số của cô là bảng doanh thu, nó biến đổi qua từng ngày, còn đối với một nhà khoa học thì hàm số của họ là s = 1/2.g.t^2, là v = g.t, là x = Acos(wt) là v = -Aw.sin(wt)... nó biến đổi qua từng giây, từng mili giây, từng nano giây. Họ cần những tính toán chính xác ở những thời điểm bất kỳ, f(2)-f(1) đối với họ là chưa đủ, họ cần tính toán, mà ở đó như là (f(2.0000001) – f(2))/0.0000001, mà thông qua Toán học, họ có thể đơn giản hóa công việc của mình.
Ở đây, tôi không tập trung quá vào chuyên môn để đi chứng minh các công thức đạo hàm, nguyên hàm đó; cũng không phải muốn nói về việc Toán học có ích như thế nào, đơn giản như thế nào? Nói chung, tất cả các ngành khoa học, về các kiến thức phổ thông ta được dạy, chúng dùng làm gì, liệu có là "phí hoài thanh xuân" khi học nó? Thật ra, nếu bạn đặt câu hỏi ngược lại: "Nếu không dạy những kiến thức đó nữa thì sao?", tôi tin bạn tự khắc sẽ có câu trả lời.
>> 'Học Lý, Hóa, Sinh để bớt mơ mộng viển vông'
Giả sử như bắt đầu từ năm nay, chúng ta sẽ không dạy đạo hàm nữa, không dạy tích phân nữa, không dạy về việc trái đất quay quanh mặt trời, về định luật Ohm... thì chuyện gì sẽ xảy ra? Cả một thế hệ tương lai sẽ chẳng còn biết gì về những thành tựu kiến thức mà nhân loại đã đạt được. Sẽ chẳng còn sự tiến bộ nào nữa trong khoa học, và rất có thể, sẽ là những bước lùi khủng khiếp.
Như vậy, việc phải dạy và học những kiến thức phổ thông này gần như là điều bắt buộc. Nó không những là quyền lợi mà còn là trách nhiệm của mỗi con người phải gánh vác lấy của nền văn minh nhân loại. Dạy học là việc đại trà, trường học dạy tập trung hàng ngàn con người, ai sẽ thành nhà Toán học, ai nghiên cứu Vật lý, ai kinh doanh, buôn bán... chúng ta không thể biết trước được. Làm sao mà biết trước được cái nào là "giúp ích cho công việc", cái nào là không?
Kiến thức bạn được dạy và học không phải là hao phí. Chỉ đáng buồn là cái cách "dạy để thi" như hiện nay ở ta thật sự đã phí hoài biết bao giá trị tốt đẹp của việc học. Tôi tin, nếu học sinh được dạy đúng và hiểu được những kiến thức đó, các em sẽ không thấy nó là hao phí nữa. Những kiến thức quan trọng một người cần biết, không chỉ là để giúp ích cho bản thân, cho công việc của mỗi cá nhân, mà còn là minh chứng cho nền văn minh của nhân loại.
Van Tuong
>> Quan điểm của bạn thế nào? Gửi bài tại đây. Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net.
"> -
Cựu binh mua hơn 50 xe đạp tặng học sinh nghèoCựu chiến binh Nguyễn Hữu Nhật (xã Lập Lễ, huyện Thuỷ Nguyên, TP. Hải Phòng). Ảnh: Nguyễn Thảo
Tháng 11/1968, như bao thanh niên khác ở quê nhà, ông Nhật lên đường nhập ngũ. Vào chiến trường, ông được biên chế về Đoàn 551, trực tiếp chiến đấu trên chiến trường Quảng Trị, chiến trường Lào, tham gia các trận đánh ở Savalakhẹt, Xiêng Khoảng, Cánh đồng Chum…
Cuối năm 1973, bị căn bệnh sốt rét hành hạ, ông được chuyển ra Trạm điều dưỡng ở Cây số 0, đường mòn Hồ Chí Minh. Tình hình sức khoẻ ngày một xấu đi, ông rụng tóc, sức khỏe giảm sút nên không thể trở lại chiến trường. Tháng 11/1974, ông được cho xuất ngũ trở về địa phương.
Năm 1979, chính quyền vận động một nửa làng đi làm kinh tế mới ở Hà Cối, Quảng Ninh. ‘Nhưng làm ăn khó khăn quá, năm 1981 tôi lại về quê’.
Lúc này, ông Nhật đi vay mượn, bắt tay vào làm đầm.
‘Huyện về dạy lớp chăn nuôi đúng 6 ngày’ - ông nhớ lại.
‘Đầu tiên, tôi nuôi cá trắm nhưng không thành công vì cá rẻ quá, nhiều khi không bán được’.
Thất bại với cá trắm, ông chuyển sang nuôi cá vược, rô phi dương tính. Lúc ấy, ông chỉ có 11 ha đầm, đấu thầu thêm hơn 40 ha của xã. Ông bắt đầu ‘thắng’ từ đó, kinh tế gia đình đi lên trông thấy.
Đang đà làm ăn thuận lợi, năm 1999, ông quyết định bán căn nhà 3 tầng ở trung tâm xã với giá 160 triệu đồng - một tài sản lớn lúc đó để có tiền xoay vòng vốn.
Đang nhà cao cửa rộng ở trung tâm xã, cả gia đình ông gồm 6 nhân khẩu dọn ra túp lều 16 m2 cạnh chân đê. Thời điểm ấy, khu vực này được gọi là xóm liều, chưa có ai ở.
Vợ con ông phản đối, chẳng ai đồng ý, có người bảo ông hoang tưởng. ‘Vợ tôi cảnh báo ‘không khéo lại phải căng bạt mà ngủ’. Tôi nói ‘bà cứ yên tâm, tôi căng bạt quen rồi, đi bộ đội toàn mắc võng ngủ không’.
Dùng tiền bán nhà và vay mượn thêm, ông cải tạo hơn 60 ha ở đảo Vũ Yên để nuôi cá và làm vườn. Lợi nhuận thu về 250-300 triệu đồng. Ông trả hết nợ, tái đầu tư, mỗi năm nộp thuế cho nhà nước hàng trăm triệu đồng.
Ngôi nhà khang trang được ông Nhật xây dựng sau khi làm kinh tế thuận lợi. Ảnh: Nguyễn Thảo Năm 2014, sau khi trả lại toàn bộ diện tích đầm ở đảo Vũ Yên cho nhà nước để xây dựng khu du lịch, ông tiếp tục nhận thầu hơn 24ha đầm Sơn Môi (xã Lập Lễ) để cùng con cháu nuôi thủy sản.
Từ ngày kinh tế khấm khá, ông có điều kiện quan tâm tới các hoàn cảnh khó khăn ở địa phương hơn.
Nuôi 2 cháu ngoại mồ côi cả bố lẫn mẹ từ khi các cháu 18 tháng và 2 tuổi, ông thường xuyên đi họp phụ huynh cho các cháu. Thấy đám trẻ mặc áo mưa rách, không có xe đạp, phải cuốc bộ mấy cây số đi học, thương quá, ông nảy ra ý tưởng tặng xe đạp cho các cháu.
Ông Nguyễn Hữu Nhật tặng xe đạp cho học sinh nghèo mỗi dịp khai giảng năm học mới. Món quà này cũng xuất phát từ quá khứ nghèo khó của chính bản thân ông. ‘Thời thanh niên của tôi, cái xe đạp là cả một ước mơ. Đến lúc lấy vợ, ước mơ ấy vẫn chưa thực hiện được. Thế rồi, năm 1970 được về phép 45 ngày để cưới vợ, tôi quyết tâm phải có cái xe đạp bằng được’.
‘Tôi đi kéo cưa thuê, mua được một cái giường và một chiếc xe khung dựng đầu tiên năm 1971 bằng số tiền đi làm thuê suốt 45 ngày nghỉ phép’.
Bắt đầu từ năm 2014, cứ mỗi dịp năm học mới, ông lại tặng 10-30 chiếc xe đạp cho học sinh nghèo. Đến nay, số xe đạp mà ông Nhật tặng cho học sinh xã Lập Lễ đã lên tới 51 chiếc, trị giá 100 triệu đồng.
Năm 2009, ông phát hiện một gia đình 4 người cùng xã không có nhà ở, phải ở trong túp lều dựng tạm bên góc nhà văn hoá. Đó là gia đình anh Nguyễn Văn Tý, chị Vũ Thị Nguyện - cả hai vợ chồng đều khuyết tật bẩm sinh.
Năm ấy 2 con gái của anh chị đã 16-17 tuổi nhưng vẫn cùng bố mẹ sinh sống trong căn nhà chỉ kê được đúng một chiếc giường bẹp. Khách vào nhà phải cúi đầu xuống, không là đầu chạm nóc. ‘Gọi đó là nhà cũng không phải. Mái lợp tạm bờ-rô xi măng, gạch xung quanh không có vữa trát, mà chỉ xếp chồng lên nhau rồi lấy cây chống’.
Ông Nhật kể, hai vợ chồng họ lấy nhau đã ở đấy rồi. Xã cho họ mượn một góc bên hồi nhà văn hoá. Họ sống từ đó đến khi con lớn. Gia tài lớn nhất trong nhà là con lợn 40kg.
‘Nếu chỉ thiếu 1 gian nhà thì tôi cho cả luôn, nhưng sau hỏi ra thì họ không có đất. Tôi lại đề xuất chính quyền xã cấp đất’.
Có đất, ông đi đầu ủng hộ 20 triệu đồng, còn lại ông đích thân đi vận động bà con làng xóm, họ hàng thân thích của 2 vợ chồng anh Tý trong đúng 3 ngày.
Kết quả là một ngôi nhà 56m2 trị giá hơn 60 triệu đồng được xây lên. Đến nay, gia đình anh Tý vẫn đang ở đó, 2 cô con gái cũng đã trưởng thành, kinh tế bớt khó khăn hơn trước.
Xúc động trước tình cảm của ông, gia đình anh Tý chia sẻ: ‘Nếu không có bác Nhật thì không bao giờ chúng tôi nghĩ đến chuyện làm nhà’.
Những tấm giấy khen, bằng khen được ông trân trọng treo ở một góc nhà. Sau đó ít năm, thấy đoạn đường đất 1km gần nhà gây bất tiện cho việc đi lại của gia đình và người dân, ông mạnh dạn đứng ra ủng hộ 50 triệu đồng, kêu gọi thêm bà con đóng góp được 100 triệu đồng để hoàn thành con đường.
‘Đến mỗi nhà, tôi kêu gọi bà con có bao nhiêu ủng hộ bấy nhiêu, còn bao nhiêu tôi sẽ bù’ - ông nói.
Hiện tại, tuổi đã cao, ông giao lại việc làm đầm cho các con. Ông chỉ còn nhận nhiệm vụ quản lý 2 khu chợ của xã. Với vị trí của mình, ông còn tạo điều kiện cho 2 cựu chiến binh có hoàn cảnh khó khăn làm công việc thu vé chợ, kiếm thêm thu nhập. Cùng với đó, ông thường xuyên tặng quà, hỗ trợ vật chất những hoạt động tập thể của làng, xã.
Với những đóng góp cho cộng đồng suốt nhiều năm, người cựu chiến binh 71 tuổi nhiều lần được vinh danh ở xã, huyện, thành phố và cấp trung ương.
Nhận xét về những đóng góp của ông Nhật cho cộng đồng địa phương, ông Đinh Văn Ba - Phó Chủ tịch UBND xã Lập Lễ cho biết: ‘Hằng năm ông Nhật vẫn tặng quà cho các học sinh nghèo vượt khó của xã. Quan điểm của chính quyền là ghi nhận và khuyến khích các cá nhân có khả năng giúp đỡ các hoàn cảnh khó khăn như ông’.
Chàng trai khởi nghiệp kiếm tiền tỷ năm nào cũng đi thi đại học
SN 1987, Nguyễn Văn Mão có sự nhạy bén với kinh doanh, chất lãng mạn của một nghệ sĩ thổi sáo và nhiều nét mơ mộng của một chàng sinh viên.
"> -
Tâm sự chị bán cá để lại khoản nợ cho chồng rồi bỏ đi biệtKhi kiếm được ít vốn, tôi mở một tiệm tạp hóa. Vợ tôi đi bán cá, bán rau ở chợ, khi lại mở tiệm cơm. Nhưng cô ấy bán gì cũng chỉ được dăm bữa nửa tháng là kêu lỗ vốn, bán không được nên chuyển sang kinh doanh cái khác.
Tôi ban đầu nghĩ, cô ấy có ý chí phấn đấu như vậy là tốt nên bán tạp hóa được bao nhiêu, tôi đưa hết cho vợ. Vừa rồi, sau khi mở quán cơm ế khách, cô ấy quay lại bán cá ở chợ. Bán được mấy hôm, cô ấy nói về quê chơi mấy ngày rồi vào làm việc tiếp.
Cô ấy đi được hai hôm thì có mấy người đến chỗ trọ đe dọa, yêu cầu tôi phải trả 1 tỷ đồng mà vợ đã vay. Họ có cả giấy vay nợ, chữ ký, cam kết sẽ trả như thế nào. Tôi bàng hoàng, gọi cho cô ấy thì không liên lạc được. Tôi gọi về quê thì ai cũng nói, cô ấy không về đó.
Bây giờ, các chủ nợ ngày nào cũng đến nhà, yêu cầu tôi phải trả nợ thay vợ, nếu không họ sẽ phá đồ đạc, gọi giang hồ đến xử tôi. Tôi đã già rồi mà vẫn phải đi ở trọ, bán từng chiếc bánh, gói kẹo mưu sinh, tiền đâu mà trả.
Số tiền cô ấy vay, tôi không hay biết. Tôi cũng không biết cô ấy vay để làm gì, hiện đang trốn ở đâu. Tôi phải làm thế nào để mình không phải có trách nhiệm với khoản nợ đó.
Hiện tôi rất mệt mỏi với cuộc sống này. Mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Vay 2 triệu đi chữa bệnh cho con, cô giáo tiểu học phải trả 90 triệu đồng
Mấy tháng qua, tôi liên tục bị bên cho vay gọi, nhắn tin đòi tiền. Chẳng còn cách nào khác, tôi phải vay chỗ này đắp chỗ kia.
">