Thượng Hải,ệnNguyToĐạiMinhTinhĐềuThíchTôbao 24h hôm nay năm 2065 thế kỷ 21.
Giữa trung tâm thành phố phồn hoa đầy nhộn nhịp, những tòa nhà chọc trời mọc lên như nấm. Nó không phải là một công ty, một tập đoàn hay khách sạn, mà chỉ đơn giản là những ô nhà được xây chồng lên nhau. Hiện tại đã chẳng còn ai sống ở một căn nhà riêng lẻ cả.
Năm 2065, Thượng Hải có những sự thay đổi lớn về kinh tế và khoa học kỹ thuật, phương tiện trên đường đa dạng các thể loại, một vài xế hộp thời hiện đại còn lướt ngay trên mặt đất, giống hệt như những chiếc máy bay nhỏ.
Buổi tối ở nơi này hoa lệ muôn màu, sắc xanh đỏ của cột đèn giao thông, những ô cửa của các tòa nhà vẫn chưa tắt hẳn, đường phố lập lòe ánh điện sáng chói chẳng khác gì ban ngày.
Trên tầng thứ hai mươi mốt, phía trước tấm kính lớn trong suốt xuất hiện một người đang ông trung tuổi. Ông ta cầm trên tay một ly rượu vang đỏ, ánh mắt dù có vài vết chân chim nhưng lại sáng đến lạ thường, thả hồn mình chìm sâu vào trong không gian tấp nập của buổi đêm.
Môi mỏng nhấp một ngụm rượu, người đàn ông lại khẽ lắc lắc cái ly làm dòng nước đỏ thẫm bên trong sóng sánh dao động.
Đối diện nơi ông ta đứng là hình ảnh của một chàng thiếu niên trẻ, được mệnh danh là "Thần tượng ngàn năm". Anh là Lăng Siêu, một ca sĩ, diễn viên đầy tài năng và cao soái. Không sai, người đàn ông đang đứng ấy đang tự ngắm bản thân của mình ở ba mươi năm trước.
Lăng Siêu từ trước cho tới bây giờ luôn là hình tượng mà các cô gái trẻ ao ước với tới. Dù ông có rời khỏi giới giải trí cách đây ba mươi năm, nhưng sức hot lại chưa bao giờ giảm đi trong lòng của các fan hâm mộ.
Năm ấy, chàng trai trẻ hai mươi tư tuổi cống hiến hết mình cho nghệ thuật, trở thành thần tượng của công chúng, nhưng lại chẳng có một mối tình nào ở bên cạnh. Hiện tại, chàng trai ấy chỉ là một Lăng Siêu đã rời khỏi giới giải trí, ông ta cũng chưa có vợ con, cũng vẫn còn hàng triệu các fan hâm mộ và trở thành mẫu người đàn ông lý tưởng cho tới tận bây giờ.
Hơn sáu mươi năm sống trên đất Thượng Hải, Lăng Siêu chưa từng nuối tiếc bất cứ điều gì, ngoại trừ, có một người mà ông có lẽ cả đời sẽ không buông bỏ được - đó là một fan trung thành của ông, cũng là người con gái nằm trong kho đông lạnh của ông suốt ba mươi năm trời.
Cứ mỗi lần nghĩ đến người con gái ấy, trong tim Lăng Siêu lại đập loạn lên từng hồi, đáy mắt chứa cả triệu vì sao kia như hằn sâu thêm một khát vọng.
"Ngày 27/9, sắp rồi."
Ông ta đặt ly rượu xuống bàn, quay đầu nhìn nam nhân đang tiến tới trước mặt. Cậu ta tới nay cũng chỉ khoảng hai mươi tám tuổi, gương mặt non tơ búng ra sữa, mặc một chiếc áo bluse trắng, ngay từ tinh thần cho tới phong thái đều khác hoàn toàn với Lăng Siêu.
Lăng Siêu mỉm cười, sải chân dài bước đến chiếc ghế ở ngay cạnh, thoải mái ngồi xuống vắt chân chéo. Ông chẹp miệng, gõ ngón tay xuống bàn than thở.
"Còn ba ngày nữa, cậu có chắc là cỗ máy hoạt động tốt?"
"Tốt."
Nam nhân này tên Tony, một tiến sĩ nghiên cứu các loại máy móc hiện đại, cũng là thiên tài khoa học trẻ tuổi nhất bây giờ. Và thứ mà hai người nói đến ở đây chính là cỗ máy thời gian mà cha của Tony đã nghiên cứu từ rất lâu về trước.
Vấn đề là Thái Lan đã thực hiện được đúng ý đồ và mục đích của mình. Có những quả phản công của Thái Lan dù chỉ là cho vui, nhưng hết sức nguy hiểm.
Còn tuyển Việt Nam, tất cả những đường bóng của chúng ta không làm gì được hàng phòng ngự của Thái Lan. Ông Park đã thay tất cả các tiền đạo, xoay tua đủ thứ rồi, xếp đội hình thiên về tấn công, nhưng những cầu thủ mà chúng ta kỳ vọng có làm được gì đâu.
Tuyển Việt Nam tấn công mạnh mẽ, nhưng Thái Lan lại rất điềm tĩnh. Đây chính là sự khác biệt của trận đấu?
Hàng hậu vệ của Thái Lan đá cực kín kẽ, cực chất. Hai hậu vệ biên cực hay, khiến hai cánh của tuyển Việt Nam không làm được gì. Còn hậu vệ số 3 của Thái Lan là Theerathon Bunmathan đá tiểu xảo chúng ta lại phê phán. Việc của họ thì họ làm. Mình không làm được lại đi trách người ta.
Có nhiều ý kiến cho rằng cầu thủ Thái Lan chơi tiểu xảo cả trong và ngoài sân gây ức chế cho tuyển Việt Nam, quan điểm của anh thế nào?
Việc cầu thủ Thái Lan có chiêu trò công kích thì đó là tiểu xảo trong bóng đá và không phạm luật. Nhưng chúng ta lại tỏ ra cay cú. Tại sao mình không làm đi vì trong luật có cấm đâu?
Một Thái Lan rất bản lĩnh
Nói chuyện này để thấy họ tư duy, thông minh hơn chúng ta. Họ tinh quái từ trong trí tuệ đầu óc tới đôi chân trên sân cỏ. Chúng ta phải thực sự công tâm để nhận định, chứ không phải theo cảm xúc.
Còn vấn đề trọng tài, đặc biệt là ở trận lượt đi, tuyển Việt Nam đã gặp nhiều thiệt thòi?
Thua là thua, diễn biến trên sân có thể đúng, sai. Lúc Việt Nam thắng có thấy ai nói gì về việc check VAR đâu. Nhìn Singapore bị 3 thẻ đỏ cầu thủ họ phản ứng rất vừa phải. Vấn đề là người ta không phải không khó chịu, mà văn minh ứng xử phản ứng theo cách tích cực. Người ta sẽ dạy cầu thủ rằng nếu biết trọng tài bắt như vậy thì lần sau đừng đá bậy nữa.
Và quan trọng, nếu chúng ta thắng 3-4 bàn, thì kể cả trọng tài cũng chẳng cản nổi. Vấn đề ở đây là đẳng cấp.
Nói như anh, Việt Nam vẫn chưa thể bằng đẳng cấp người Thái?
Là người nhìn nhận vấn đề ở góc độ chuyên môn, ngay sau trận lượt đi tôi đã nhận định tuyển Việt Nam làm gì còn cửa nữa. Trận lượt đi chúng ta không làm được cái gì thì lượt về không còn hy vọng. Trận hôm qua việc tìm đường vào khung thành Thái Lan cực khó.
Các phương án tấn công của Việt Nam đều không hiệu quả
Đẳng cấp hơn nhau đúng một mũi giày. Chúng ta có tình huống nhưng lại xử lý vội vàng, hấp tấp, không có sự lỳ lợm nhất định. Nhưng nếu tình huống đó vào chân cầu thủ Thái thì khác. Nếu cầu thủ Thái có cơ hội mười mươi thì ít khi nào để mất. Đó chính là đẳng cấp. Đẳng cấp đôi khi chỉ hơn nhau một chút ở cách xử lý.
Mình hãy làm tốt công việc của mình, khi đã tốt rồi thì cũng chẳng cần phải để ý tới đối thủ nữa.
Dư luận thường mang Thái Lan ra so sánh với tuyển Việt Nam, nhưng mình không hơn người ta. Thái Lan không để ý chúng ta đâu. Họ luôn coi Việt Nam là cửa dưới. Tất cả suy diễn, suy luận là của chúng ta.
HLV Park Hang Seo bảo thủ, hết bài
Theo anh, ở giải lần này, đâu là vấn đề lớn nhất của tuyển Việt Nam?
Tuyển Việt Nam vẫn còn những cầu thủ có chuyên môn, năng lực từ trước tới giờ. Nhưng chúng ta thực sự không có một lối chơi hợp lý ở AFF Cup 2020.
Từ VCK U23 châu Á 2018 ở Thường Châu, chúng ta luôn coi mình là cửa dưới và chọn lối chơi phòng ngự chặt, phản công nhanh, đá tôn trọng đối phương. Đó là lối đá chính của Việt Nam 4 năm qua.
Nhưng ở giải này, đặc biệt trong trận gặp Thái Lan, chúng ta cứ nghĩ mình đủ tầm rồi nên đá đôi công.
Chơi đôi công với Thái Lan ở trận lượt đi chính là một sai lầm của ông Park và tuyển Việt Nam
Còn ở vòng bảng, Indonesia và Malaysia ngang tầm Việt Nam, nhưng họ cũng chọn lối chơi tôn trọng đối thủ, chấp nhận hòa, có sao đâu. Cuối cùng thì Indonesia vào chung kết.
Điều quan trọng là chọn phương án, lối chơi nào phù hợp với mình và kết quả cuối cùng. Người ta chỉ nói tới 4 lần Singapore vô địch AFF Cup, nhưng có nói đội bóng này sử dụng cầu thủ nhập tịch đâu. Vì vậy, mình làm gì phải hợp lý.
Như vậy nguyên nhân chính dẫn đến việc thất bại trước Thái Lan là tuyển Việt Nam chọn sai cách chơi?
Việt Nam đá với Lào và Campuchia thì đương nhiên chơi áp đặt, nhưng với các đối thủ ngang tầm thì phải tính khác. Như Thái Lan, bất cứ thời điểm nào đội bóng này cũng hơn Việt Nam, trừ khi thiếu may mắn, chủ quan hay bỏ giải. Còn nếu Thái Lan đá đúng sức, thì mình căng ngay, hết cơ hội ngay.
Từ thời ông Park làm chưa bao giờ thắng được Thái Lan ở một trận đấu chính thức của cấp đội đội tuyển quốc gia, thậm chí còn chưa ghi nổi một bàn nào.
Dù khi chúng ta có sự hưng phấn nhất, đầy đủ lực lượng nhưng cũng có thắng được họ.
Nhiều ý kiến cho rằng thất bại ở AFF Cup 2020 cho thấy HLV Park Hang Seo càng ngày càng bảo thủ và đã hết bài. Quan điểm của anh thế nào?
HLV Park Hang Seo nhiều năm làm nghề, từng làm trợ lý ở đội tuyển Hàn Quốc dự World Cup, nên có thừa kinh nghiệm. Nhưng ngay trận hôm qua, việc thay người của ông Park rất vô lý, chẳng ai hiểu ông Park vì sao lại thay như vậy.
HLV Park đã hết "phép thuật"
Bản thân ông Park giờ cũng cuống rồi, không còn biết làm gì cho hợp lý. Tôi chưa bao giờ tham gia vào vấn đề chuyên môn vì đó là vấn đề của HLV trưởng, nhưng rõ ràng ở trận gặp Thái Lan, ông Park bí rồi, hết bài, đặc biệt là việc thay người thực sự không ai hiểu nổi.
Đây là những vấn đề mà chúng ta phải rút kinh nghiệm sau giải lần này?
Đó là việc của VFF và HLV trưởng, còn tôi đưa ra quan điểm chỉ là góc độ của một khán giả, một cựu cầu thủ. Tôi không có lời khuyên gì với VFF và ông Park.
Tôi chỉ mong khán giả hãy bình tâm và nhìn nhận đúng khả năng đội tuyển của mình, bỏ qua cảm tính. Dù trong hoàn cảnh nào thì Việt Nam vẫn dưới Thái Lan, vì thế nên tôn trọng mà không được cay cú. Nếu cứ cay cú như này thì thua còn nhiều.
Ngay cả ban huấn luyện của Thái Lan họ cũng ít khi phản ứng kiểu nhảy dựng lên. Còn Việt Nam thì mỗi người một kiểu, vừa cau có, vừa tiếc nuối, tức giận… Cảm giác một đội bóng mà như không có tướng.
Xin cảm ơn anh về cuộc trao đổi!
Song Ngư
Báo Thái: Tuyển Việt Nam bất lực trước Voi chiến
Giới truyền thông Thái Lan hài lòng với kết quả hòa 0-0, nhấn mạnh việc đội tuyển Việt Nam bất lực trước lối đá phòng ngự chắc chắn của "Voi chiến".
评论专区