当前位置:首页 > Ngoại Hạng Anh > Kèo vàng bóng đá Benfica vs Barcelona, 03h00 ngày 6/3: Tin vào Barca 正文
标签:
责任编辑:Thế giới
Nhận định, soi kèo Llaneros vs La Equidad, 6h30 ngày 5/3: Khó cho chủ nhà
Là một Phật tử, mẹ tôi thường xúc động khi được các sư thầy ở chùa gắn lên ngực áo một bông hồng nhạt. Mẹ bảo do ông ngoại đã mất nên mẹ chỉ có thể cài lên áo màu hoa này, thật ngưỡng mộ những người còn đủ cha mẹ. Những lời nhỏ nhẹ nhưng khiến tôi thấm thía và ngậm ngùi. Bản thân chợt nhận ra không chỉ Vu Lan mà bất kỳ thời điểm nào trong đời, khi chúng ta vẫn còn cha mẹ bên cạnh, đều là những thời khắc hạnh phúc.
Người chở che cho ta suốt cuộc đời
Thời còn niên thiếu, tôi có đọc được câu nói rất hay: “Cha mẹ là người có thể thay thế tất cả người khác, nhưng không người nào có thể thay thế đươc cha mẹ”. Trải qua biết bao năm tháng, đến tận khi trưởng thành, tôi mới thấu hiểu hết ý nghĩa của câu nói này.
Mùa Vu Lan năm trước, khi ngồi nghe các sư thầy giảng về công ơn của đấng sinh thành, tôi chợt nhớ đến sự chở che, bảo bọc mà bản thân nhận được trong suốt ba mươi năm qua từ cha mẹ mình. Tôi nhớ đến gương mặt đẫm mồ hôi, kiên nhẫn của ba khi đứng dưới nắng, chờ đón tôi tan trường suốt gần 12 năm phổ thông. Tôi nhớ hình ảnh mẹ vất vả, không quản ngại khó nhọc chăm chút cho bản thân từng miếng ăn giấc ngủ.
Bất kỳ thời điểm nào khó khăn trong đời, ba mẹ là người duy nhất bên cạnh động viên và bảo bọc mỗi người chúng ta. Cá nhân tôi cho rằng công ơn sinh thành và dưỡng dục ấy không chỉ một vài lời có thể giải bày cho hết. Đó là kết quả của tình yêu thương và lòng bao dung mà ngoài cha mẹ, chẳng có bất kỳ ai có thể thay thế được.
Người truyền cảm hứng giản dị mà thấm thía
Vài năm trước, sau khoảng thời gian giảng dạy tại trường, tôi phải đối mặt với một tình huống rất nan giải trong nghề. Tâm trạng kiệt quệ, tinh thần sa sút khiến bản thân rơi dần vào trạng thái trầm cảm. Tôi rất muốn nghỉ việc, nhiều lần muốn buông bỏ ước mơ, nhưng lại không dám nói với bất kỳ ai.
Khi biết được điều này, mẹ nhỏ nhẹ nói với tôi: “Mẹ không muốn con buồn lòng vì bất cứ ai hay bất cứ điều gì. Nhưng nếu con rời bỏ nơi ấy tức là con chấp nhận những điều họ nói sai về con. Dù mẹ biết con có khả năng tìm cho mình một con đường khác nhưng vì sao không cho con một cơ hội để ở lại. Thời gian qua đi, sẽ có lúc con thấy bản thân đúng đắn như thế nào. Con hãy yên tâm, vì mẹ luôn ở bên con và tin tưởng con tuyệt đối”.
Lời động viên giản dị mà thấm thía ấy đã khiến bản thân tôi vững tin vào lựa chọn ở lại và tiếp tục công việc. Thay vì suy nghĩ tiêu cực, tự giày vò tâm trí của bản thân, tôi học cách chấp nhận thực tại, ra sức kiên nhẫn và tận tâm hơn với công việc. Hơn bất kỳ ai, tôi luôn tin rằng dù thế giới quay lưng, mỗi người chúng ta vẫn còn gia đình và cha mẹ là “hậu phương” vững mạnh phía sau. Gia đình là nơi duy nhất có thể dang rộng đôi tay bảo bọc cho chúng ta qua biết bao mưa nắng đời thường giữa cuộc mưu sinh tất bật.
Người dạy tôi biết bao bài học về nhân sinh
Tôi luôn thấy bản thân rất may mắn khi được là con của ba mẹ mình. Ba mẹ không những là đấng sinh thành nhẫn nại, khoan dung mà còn là những người con rất hiếu thảo, yêu thương ông bà tôi hết mực.
Trước khi ông bà nội mất, tôi hiếm khi thấy ba khóc. Ba chỉ lẳng lặng đem cơm, chăm thuốc và vỗ về cơn đau của ông bà những ngày mỏi mệt trên giường bệnh.
Nhưng sau ngày ông bà ra đi, mỗi dịp đám giỗ, ba tôi đều lẳng lặng đứng sau bàn thờ, khóc đầm đìa cả vạt áo. Mỗi thời điểm như vậy, mẹ hay bảo tôi xuống nhà dưới, để cho ba được yên tĩnh với ông bà. Cũng bởi mẹ hiểu ba đau lòng đến độ nào trước sự ra đi của ông bà nội, mặc dù ba vẫn luôn nói: “Ông bà đã có những ngày cuối đời rất viên mãn, hẳn họ sẽ rất nhẹ lòng khi thấy con cháu vẫn bình an”. Rồi ba cũng đến chùa thường xuyên hơn, dẫu mỗi mùa Vu Lan vẫn xót xa vì bông hồng trắng trên áo mình.
Còn mẹ tôi vốn là người hoạt bát, hay thích trò chuyện với ông bà ngoại. Chín năm trước, bệnh tình của ông ngoại ngày một trở nặng. Mẹ tôi quyết định xin nghỉ việc tạm thời, ở nhà dành hết thời gian chăm sóc ông. Nhưng rồi, ông ngoại tôi cũng không qua khỏi. Mẹ đưa ông về nhà trên chiếc xe cứu thương của bệnh viện.
Kể từ thời điểm ấy đến nay, mỗi khi nhìn thấy chiếc xe cứu thương nào trên đường, mẹ đều nghĩ đến ông ngoại, đến ngày li biệt mà cả đời mẹ chẳng thể nào quên. Dù vậy, mẹ vẫn thường bảo mình vẫn còn may mắn vì còn có bà ngoại ở cạnh. Suốt mùa dịch bệnh, mẹ tôi đứng ngồi không yên vì bà ngoại hay trở bệnh. Mẹ kiên nhẫn nấu cháo, đút thuốc, pha nước cam thậm chí thông báo tình trạng dịch bệnh mỗi ngày cho bà. Từ hình ảnh ấy, tôi học được biết bao bài học nhân sinh về tình yêu thương và lòng hiếu thảo với cha mẹ.
Tôi nghĩ Vu Lan không chỉ là dịp lễ để báo hiếu theo truyền thống của đạo Phật mà còn là thời điểm để nhắc nhở bản thân đã được nhận biết bao tình cảm thiêng liêng như thế nào từ các bậc sinh thành. Cài một đóa hoa hồng đỏ thắm trên ngực áo, để biết mình đang hạnh phúc ra sao, khi vẫn còn cha mẹ bên cạnh.
Hoài My
Mùa Lễ Vu Lan: Cài hoa hồng đỏ trên áo để nhớ mình còn là người hạnh phúc
Một miếng thịt bò Wagyu bình thường của Nhật Bản có giá rất đắt, lên tới 440 USD/kg.
Các nhà khoa học ở Đại học Osaka của Nhật Bản đã tìm ra cách để in 3D thịt bò Wagyu trong phòng thí nghiệm - một bước tiến mà họ tin rằng sẽ giúp cung cấp rộng rãi và bền vững các loại thịt nuôi cấy gần giống với các sản phẩm gốc.
Bằng cách cô lập các tế bào thịt bò, các nhà khoa học đã nghiên cứu cách xếp chồng lên nhau của các cơ, mạch máu và mỡ. Sau đó, họ định hình những mô này dưới dạng miếng bít tết bằng cách sử dụng một kỹ thuật gọi là in sinh học 3D, nơi cấu trúc tế bào có thể được xếp lớp để giống với các mô thật trong sinh vật sống.
Các nhà nghiên cứu tin rằng thành công trong việc in 3D một miếng thịt bò là bước tiến lớn đối với tương lai, nơi thịt được nuôi cấy có thể được tạo ra gần giống với các sản phẩm hiện có. Những miếng thịt có nguồn gốc từ thịt thật này cũng sẽ khác với các sản phẩm thịt thực vật.
“Bằng cách cải tiến công nghệ này, chúng tôi không chỉ tái tạo được các cấu trúc thịt phức tạp, chẳng hạn như vân cẩm thạch (sashi) đẹp mắt của thịt bò Wagyu mà còn có thể thực hiện các điều chỉnh rất nhỏ đối với các thành phần chất béo và cơ”, Michiya Matsusaki, một trong những nhà nghiên cứu cho biết. Điều đó có nghĩa là một ngày nào đó khách hàng có thể đặt một phần thịt được nuôi cấy với lượng chất béo mà họ mong muốn, được sản xuất theo sở thích và sức khỏe của họ.
Thịt bò Wagyu được biết là cực kỳ đắt đỏ, với giá bán lên tới 440 USD/kg (hơn 10 triệu đồng) và 1 con bò trưởng thành có mức giá bán lên tới hơn 30.000 USD. Năm 2019, xuất khẩu bò Wagyu của Nhật Bản đạt mức kỷ lục 268,8 triệu USD lợi nhuận, tăng 20% so với năm 2018.
Vào tháng 2 năm nay, Aleph Farms và Khoa Kỹ thuật Y sinh tại Viện Công nghệ Technion Israel cũng đã in sinh học và nuôi cấy một miếng bít tết Ribeye bằng cách sử dụng tế bào bò thật.
Tuy nhiên, có thể phải mất một thời gian nữa thịt bò in sinh học mới có thể được thương mại hoá do Bộ Nông nghiệp Hoa Kỳ (USDA) và Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm (FDA) vẫn chưa tạo ra khuôn khổ pháp lý cho các sản phẩm này.
Đăng Dương(Theo Insider)
Sử dụng một chiếc nhíp dài, Monami Ohno khéo léo đặt những "vảy" các-tông nhỏ lên chân của tác phẩm điêu khắc Godzilla, loài bò sát khổng lồ trong bộ phim kinh điển của Nhật Bản.
" alt="Nhật Bản in 3D thành công thịt bò Wagyu 10 triệu đồng/kg"/>Chỉ đến khi thấy con chạy lại ôm chân mẹ vừa khóc vừa la, bố ơi đừng đánh mẹ con, cả hai mới giật mình dừng lại. Vậy là lời hứa, không bao giờ được gây gổ lớn tiếng với nhau trước mặt con của chúng tôi đã bị phá vỡ. Bỏ qua những uất ức chưa kịp tuôn ra hết, tôi cúi xuống ôm chặt lấy con vỗ về. Khi thấy con đã bớt thút thít, ngước lên nhìn, tôi bắt gặp ánh mắt vừa thảng thốt, vừa lo lắng của bố nó. Không khí nặng nề bao trùm cả nhà.
Có thỏa thuận đó giữa hai vợ chồng bởi tôi không muốn con trai của mình cũng giống như mẹ nó, bị một ký ức đau buồn đeo bám suốt những năm tuổi thơ.
![]() |
Năm tôi bảy tuổi, gia đình tôi có một biến động lớn, ngày mẹ sinh em bé cũng là ngày bố bị buộc thôi việc. Cuộc sống khó khăn chồng chất khó khăn. Đã vậy em trai tôi còn thường xuyên nhập viện vì chứng suy dinh dưỡng. Mẹ vì thế cũng phải xin nghỉ làm để chăm em. Gánh nặng kinh tế dồn hết lên vai bố. Khoản lương ít ỏi của việc bốc xếp không đủ để bố trang trải các khoản chi. Buổi tối bố phải đem ống bơm và đồ nghề ra ngã tư đường sửa xe. Cứ như thế, bố làm việc quần quật từ sáng đến tối.
Khoảng thời gian đó tôi rất buồn và cô đơn, nhưng chí ít nó yên bình và tự do nhất trong ký ức tuổi thơ tôi. Khi em trai tôi được khỏe mạnh, bố kiếm được công việc khác lương cao, cả nhà được đoàn tụ, thì lại là lúc một cơn sóng khác dữ dội không kém ập đến đe dọa hạnh phúc của gia đình.
Từ lúc nhận công việc mới, bố thường xuyên về nhà trễ. Có hôm gần sáng bố mới ngất ngưởng về nhà. Và lần nào cũng vậy, mẹ vừa khóc vừa gào thét trách bố chỉ biết ăn nhậu, chỉ biết sung sướng cho bản thân mà không nghĩ tới vợ con. Bình thường bố là người rất hiền, ít nói, chiều con thương vợ. Nhưng khi có hơi men ngà ngà, bố như biến thành con người khác, cộc cằn và dữ tợn.
Có một đêm, tôi đang ngủ chợt giật mình thức giấc khi nghe tiếng bố la thất thanh, em ơi đừng chết. Nhìn xuống đất, tôi hoảng sợ thấy mẹ đang nằm trên vũng máu, nước mắt tuôn đầm đìa không ngừng khóc gọi tên tôi và em trai. Ngay lúc đó, bố vội vàng cõng mẹ đến bệnh viện, để lại tôi với thằng em ba tuổi đang say ngủ ở nhà. Suốt đêm đó, tôi chỉ biết ôm chặt áo khoác của mẹ và lẩm bẩm, mẹ ơi đừng bỏ con!
Sau này lớn lên, tôi mới biết, đêm đó, trong lúc cự cãi bố đã không dằn được cơn nóng giận mà bạt tai mẹ. Hành động đó đã đẩy mẹ đến sự phẫn uất cực độ. Không nói không rằng, mẹ chạy ra sau bếp lấy dao cắt cổ tay mình. Vì mẹ hành động quá nhanh và quá bất ngờ nên bố không kịp cản lại. Đến khi giằng được con dao ra thì máu đã chảy rất nhiều. Đúng lúc đó tôi thức giấc và chứng kiến toàn bộ sự việc.
Sau lần đó, bố bỏ luôn nhậu nhẹt. Hạnh phúc cuối cùng cũng đã quay lại với gia đình tôi, những trận khẩu chiến không bao giờ còn xuất hiện. Vết thương lòng của mẹ vì thế cũng nhanh chóng khép lại. Nhưng không ai biết tôi vẫn bị những hình ảnh kinh khủng đó đeo bám.
Vì vậy, tôi đã tự hứa với chính mình và thỏa thuận với chồng, sẽ không bao giờ để con thấy bố mẹ bất hòa. Hãy cho con một tuổi thơ yên bình và lớn lên trong sự lạc quan, hạnh phúc.
(Theo Phunuonline)" alt="“Chiến tranh” trước mặt con"/>Nhận định, soi kèo Vorskla Poltava vs FC Karpaty Lviv, 18h00 ngày 6/3: Tiếp tục sa sút
![]() |
Thấy đi lại nhiều vất vả, hai năm sau, anh chị đón cháu bé về nhà cho tiện chămsóc sau khi mẹ của đứa trẻ bỏ đi.
Năm 2001 chị sinh bé trai đầu lòng kháu khỉnh. Từ đây tính nết chồng càng thayđổi. Dù đi dạy ở trường chỉ cách 1 km nhưng anh đi sớm về muộn, không chăm lođến gia đình, thường cáu gắt, tính tình cục cằn thô lỗ.
Nhiều người đồn thổi anh có quan hệ ngoài luồng, rồi thấy chồng tay trong tayvới người đàn bà khác. Không làm ầm ĩ, chị nhẹ nhàng khuyên bảo. Chồng khôngnghe, còn dành tặng những cái tát như trời giáng với lời giải thích: “Tại cô“lên lớp” dạy đời tôi nên phải đánh”.
Từ đó, “đều như vắt chanh” tháng nào chị cũng nhận được những đòn “dạy” củachồng. Không biết than thở cùng ai chị cắn răng chịu đựng. Không chỉ ra tay vớichị, anh còn nhiều lần đánh con riêng của mình. Không chịu nổi, đứa bé bỏ nhàđi, cả nhà cuống cuồng đi tìm, còn anh vẫn “bình chân như vại”.
Tìm được con, vài hôm cháu lại bỏ trốn, khiến chị bất lực. Tháng 1/2007, cháu bébỏ nhà đến nay vẫn chưa về, gia đình đỏ mắt tìm vô vọng.
Chị tâm sự: “Tìm cháu khắp nơi nhưng không có tung tích gì khiến tôi rất buồn.Với tôi, cháu không khác gì con đẻ. Nhưng chồng tôi lại trách móc, bảo vì tôikhông ra gì nên cháu mới bỏ đi”.
Vợ sinh con, chồng bỏ mặc
Được một thời gian sau, anh đón mẹ ở quê ra ở cùng. Bà đau ốm liên miên, một taychị chăm sóc. Đã gần 80 tuổi, bà bị bệnh huyết áp cao, thể trạng yếu, suốt ngàychỉ làm bạn với chiếc giường. Chị tận tâm chăm sóc tắm rửa giặt giũ, 3 năm khônglời oán thán.
Tuần nào vợ chồng chị cũng đưa bà đến bệnh viện khám cách đó khoảng 30 km. Cô emchồng lúc này có mảnh đất mặt đường, cách bệnh viện 8 km nên vợ chồng chị mua đểtiện đi lại. Trong thời gian này, anh vẫn đánh chị “như đập đất”.
“Cuối năm 2009, trong một lần cãi nhau, anh ấy đánh tôi té xỉu rồi bỏ đi, may màmẹ chồng ú ớ gọi hàng xóm sang cứu nên tôi không sao. Sau lần đó tôi bỏ về cănnhà trước kia vợ chồng từng sống. Sáu tháng sau mẹ chồng mất, anh lại năn nỉ xinquay lại. Tôi mủi lòng đồng ý”, chị nhớ lại.
Chăm chỉ làm ruộng, cộng với chăn nuôi nên chị cũng để dành được một số tiền khákhá. Vợ chồng bàn tính xây một ngôi nhà nhỏ. Sau thời gian sống riêng sáu tháng,vợ chồng trở lại sống khá hòa thuận, hàng xóm thấy thế ai cũng mừng.
Nhưng hạnh phúc muộn đó ngắn chẳng tày gang. Làm nhà xong chị mang bầu bé thứhai. Được 3 tháng, người em chồng nói chị phá đi bởi lo không có người làm việcnhà. Chị không chịu. “Cô em chồng sang nói với chồng tôi rằng “khổ thân anh suốtngày phải nuôi một lũ ăn bám”.
Chồng tôi lại quay ra đánh đập, chửi bới bắt tôi bỏ con, nhưng tôi kiên quyếtkhông nghe. Từ lúc đó đến khi gần sinh anh ta đánh tôi nhiều hơn. Mang bầu đếntháng thứ tám, anh ta còn đuổi không cho vào nhà, tôi phải trốn sang trường họcgần nhà ngủ tạm.
Con trai lúc đó thương mẹ nên mang theo chăn chiếu đến ngủ cùng, hai mẹ con ômnhau khóc. Hôm sau 5h sáng đã lục đục ra về để khỏi xấu hổ với làng xóm”, chịnghẹn ngào.
Trong những ngày tháng đó, trường học là nơi tá túc hàng đêm của chị. Nhiều lầncó ý định tự tử, nhưng nghĩ đến con, chị nuốt nước mắt sống tiếp. Đến kì sinhnở, người chồng vẫn không thèm đoái hoài. Cực chẳng đã chị xin chồng cho về nhàngoại cách đó khoảng 10 km.
Tối đó, chị một mình với chiếc xe máy cũ rích về nhà mẹ, đến đêm thì trở dạ, cảnhà lại hộc tốc đưa chị đến viện. Vận đen vẫn đeo bám, đi được nửa đường thì xehết xăng, lúc này cây xăng đã đóng cửa, mọi người đành dắt xe về nhà chị để lấyxăng. Tuy biết vợ mình sắp sinh nhưng anh chẳng đoái hoài, mặc kệ anh vợ và cháuđưa chị đến viện. Chị Mến khi ấy nước mắt giàn giụa mà không nói thành tiếng.
Nguy cơ trắng tay sau cuộc hôn nhân cay đắng
Những ngày sau khi sinh, anh chỉ đến một lần rồi cũng viện cớ bận “chuồn êm”.Nhìn sản phụ khác được chồng chăm sóc, chị không khỏi tủi thân. Về đến nhà được10 ngày, chị phải tự mình làm hết việc nhà: Nấu cơm, giặt giũ. Tiền anh chẳngkhi nào đưa một xu, mình chị phải tự xoay sở. Nhiều khi chị và con phải ăn búntrong 3 ngày liên tục. Không có sữa, đứa trẻ khóc ngằn ngặt vì đói, chị vay tiềnmua gạo nấu ăn.
Cuộc sống cứ thế trôi đi, những thứ chị nhận được từ anh cũng chỉ là sự vô cảm,hay những trận đòn bầm da tím thịt. Nhiều lần chị có ý định ly hôn, nhưng nhìncon còn nhỏ dại, chị lại không đành lòng.
Đến tháng 7/2012, người chồng nói tiền vật liệu xây nhà trước đây khoảng 30triệu chị phải trả, rồi đi biền biệt không về nhà. Được hai tuần, chồng và ngườiem quay lại nói nhà đó là của người em, cho anh chị ở nhờ lúc nuôi mẹ.
Bất ngờ, chị đi tìm giấy sổ đỏ nhưng chúng đã “không cánh mà bay” khi nào. Chịtrở nên tuyệt vọng, nhất là khi này người chồng liên tục đuổi ra khỏi nhà. Nhiềulần chối cãi, người chồng nhận là đã lấy giấy tờ đó đi nhưng nhất quyết khôngđưa.
Giờ đây, ngoài làm ruộng chăn nuôi, chị tranh thủ đi cắt nhựa cây sơn để kiếmthêm thu nhập nuôi con. Gia đình có nguy cơ tan vỡ, không biết số phận chị vànhững đứa con sau này sẽ ra sao. Với chị, cuộc sống hôn nhân ngày càng đen tối,hạnh phúc là thứ xa xỉ mà chị không dám mơ đến.
Trao đổi về trường hợp của chị Mến, Chủ tịch UBND xã Tân An cho biết, từ lâu địaphương đã nghe thông tin về việc vợ chồng nhà chị Mến thường xuyên mâu thuẫn. VịChủ tịch xã cho hay: “Nếu sự việc diễn ra nghiêm trọng hơn, chính quyền địaphương sẽ có biện pháp can thiệp. Việc vợ chồng tranh chấp ngôi nhà, địa phươngcũng đã nắm rõ, các ngành chức năng đang trong quá trình xem xét phân xử”.
(Theo PLVN)
" alt="Đời bất hạnh của người vợ nhận con rơi của chồng làm quà cưới"/>Đời bất hạnh của người vợ nhận con rơi của chồng làm quà cưới
Chưa bao giờ anh để vợ biết, bên cô dì chú bác, không ai thích vợ. Không phải vì anh sợ vợ mà lý do chính, anh không muốn vợ buồn. Anh hiểu tính vợ trầm lặng, ít nói, không thích tụ năm tụ bảy “tám” chuyện nên luôn bị bà con hiểu lầm là “khinh người”. Đi làm về, vợ chỉ chuyện trò với chồng và cậu con trai nhỏ. Hàng xóm hai bên cũng chẳng mấy khi nghe được giọng vợ. Những khi mệt mỏi chuyện công việc, về nhà anh luôn có không gian riêng để thư giãn.
Vợ ít nói nên cũng không thành “máy càu nhàu”, làm đinh tai nhức óc anh. Những khi đi tiệc tùng, vợ ít nói nên cũng chẳng lo có đám trai độc thân nào chọc ghẹo. Đó chỉ là những phân tích vui về cái lợi khi lấy được một người vợ ít nói. Nhưng có một điều, bà con cô bác, bạn bè đều không biết sự thật, anh yêu và nể vợ không phải vì tính ít nói của em.
![]() |
Ngày anh chân ướt chân ráo vào Sài Gòn mở tiệm may, anh đã khóc ròng vì ế ẩm. Tiệm không có khách, giá mặt bằng lại cao. Anh đành phải đóng cửa tiệm, ra vỉa hè đặt bảng nhận sửa quần áo. Anh gặp em vào những ngày cuộc sống của anh khó khăn và chật vật nhất. Có những khi anh không kiếm nổi tiền ăn hai bữa cơm. Khi biết em là cô giáo, anh đã chẳng bao giờ dám mơ tưởng em sẽ để mắt đến một anh thợ may kiết xác như anh. Nhưng qua những lần sửa áo dài, đồ tây cho em, những câu chuyện tha phương tếu táo lại làm chúng ta xích lại gần nhau hơn. Em mồ côi, ngày nhỏ cũng nghèo khó nên dễ dàng thông cảm và thấu hiểu nỗi khổ cực của anh. Em nói không tham vật chất, chỉ cần lấy được một người chồng siêng năng, chịu khó làm ăn là hạnh phúc rồi.
Ngày đám cưới, anh không đủ tiền mua lễ vật trầu cau. Cô dì chú bác, người dăm ba chục hùn hạp cho anh tiền mua mâm quả sang nhà gái. Vì quê ở xa, không có điều kiện rước dâu nên cả anh và em cùng chọn nhà trọ làm nơi dựng rạp cưới. Bạn bè cũng chẳng có ai ngoài những người bà con thân thuộc. Vài mâm cơm nhưng không khí bữa tiệc thật ấm áp. Đêm tân hôn, ngắm nhìn em ngủ mà anh không khỏi xúc động, tự hỏi lòng có phải mình đang mơ.
Từ ngày đó cho đến bây giờ đã gần 10 năm, anh tự hứa với lòng sẽ không bao giờ làm điều gì có lỗi với em hay để em phải buồn. Vì thẳm sâu trong lòng, anh luôn mang ơn vợ. Đi qua những tháng ngày nghèo khó, thắt lưng buộc bụng nhất nên anh càng hiểu và yêu vợ hơn. Nhờ em mà giờ anh có một mái ấm gia đình, có một cửa tiệm khang trang. Bất kể ai có chê trách em nhưng trong lòng anh, vợ vẫn là người tốt nhất. Mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà, anh đều hỏi ý kiến vợ, để vợ sắp đặt. Không phải vì anh sợ vợ như các cô hay dè bỉu, chỉ là anh yêu thương, tin tưởng và tôn trọng vợ.
(Theo Phunuonline)" alt="'Vợ mày chứ đâu phải má mày'"/>Thành phần
Cách làm
Bước 1:
- Rửa sạch, gọt vỏ và thái sợi cà rốt.
![]() |
Bước 2:
- Rửa sạch, thái nhỏ húng quế, ngò gai, bạc hà.
- Rửa sạch, thái sợi ớt chuông, tỏi tây, xà lách.
- Cắt đậu phụ thành hình chữ nhật mỏng.
![]() |
Bước 3:
- Rang đậu phộng trên chảo chống dính ở mức lửa vừa khoảng 3-5 phút đến khi có mùi thơm, rồi múc ra tô.
- Cho một ít dầu thực vật vào chảo, chiên đậu phụ ở mức lửa vừa khoảng 2-3 phút. Lật đều 2 mặt đến khi đậu phụ ngả màu vàng nâu, nêm muối và hạt tiêu.
![]() |
Bước 4:
- Nhúng các miếng bánh tráng vào nước để ngấm đều.
- Lắc từng miếng bánh tráng nhẹ để loại bỏ nước thừa, đặt trên đĩa hoặc thớt.
![]() |
Bước 5:
- Xếp lần lượt đậu hũ, cà rốt, ớt chuông, đậu phộng, mè, tỏi tây và rau thơm cắt nhỏ vào bánh tráng.
- Thêm một ít nước sốt đậu phộng bên trên các thành phần.
![]() |
Bước 6:
- Gấp các mép của bánh tráng vào phía giữa và cuộn chặt thành phần bên trong.
- Bày gỏi cuốn ra đĩa, phủ thêm hạt mè, ngò, đậu phộng để trang trí.
- Thưởng thức gỏi cuốn chay với nước tương.
![]() |
Theo Zing