Đó là một biểu hiện tự phát của cảm xúc mà nhà sản xuất xe hơi thể thao của Ý truyền cảm hứng và thúc đẩy những người có khả năng chi hàng trăm nghìn USD, thậm chí triệu USD để sở hữu một chiếc Lamborghini.
Nhưng Lamborghini, Ferrari và một số công ty sản xuất siêu xe đang phải đối mặt với một mối đe doạ hiện hữu. Ngành công nghiệp ô tô đang chuyển hướng sang xe điện chạy pin - xu hướng mà các hãng này không thể chống lại. Họ đang vật lộn với việc làm thế nào để thiết kế những chiếc xe thể thao chạy điện có thể khơi dậy niềm đam mê của người dùng trong khi không thay đổi giá bán.
Tesla đã thách thức những tuyên bố của Ferrari và Lamborghini trong việc tạo ra những chiếc xe thể thao chạy điện. Hãng cho ra mắt mẫu Model S Plaid với khả năng tăng tốc 0-100 km/h chỉ trong 2 giây - nhanh hơn bất kỳ chiếc xe nào của Ferrari hay Lamborghini.
"Đối với các nhà sản xuất siêu xe, câu hỏi đặt ra là liệu họ có thể tiếp tục dẫn đầu thị trường này trong cuộc cách mạng điện khí hoá hay không", Karl-Thomas Neumann - cựu CEO của Opel cho biết. Các công ty này đang "rất chậm chân" trong cuộc chơi xe điện, ông nói thêm.
Ferrari đã cung cấp một chiếc xe plug-in hybrid mang tên Stradale từ năm 2010 nhưng sẽ chưa thể ra mắt một mẫu xe thuần điện cho đến năm 2025. Công ty cho biết sẽ tự chế tạo động cơ điện và các thành phần quan trọng khác, phù hợp với truyền thống thủ công và tính độc quyền của họ.
"Một chiếc Ferrari chạy điện vẫn sẽ là một chiếc Ferrari thực sự", Benedetto Vigna - CEO của Ferrari cho biết.
Lamborghini, thuộc sở hữu của Volkswagen, sẽ cung cấp chiếc xe plug-in hybrid đầu tiên vào năm 2023 và một chiếc ô tô thuần điện vào nửa cuối thập kỷ này.
Sự "huyền bí" của những chiếc siêu xe Ý được cho đến từ sự cộng hưởng của âm thanh và sức mạnh của động cơ đốt trong. Andy Palmer – cựu CEO của Aston Martin cho biết: "âm thanh là một tài sản quan trọng với những chiếc xe này. Liệu những chiếc xe thể thao có tiếp tục tồn tại nếu bạn không thể phân biệt chúng dựa trên âm thanh".
Niềm tự hào và uy tín của người Ý đang bị đe doạ.
Trong khi phần lớn còn lại của ngành công nghiệp ô tô Ý đã biến mất – Fiat có thị phần còn 4% tại châu Âu, những tín đồ siêu xe vẫn bỏ ra hàng trăm nghìn USD cho những chiếc Ferrari và Lamborghini và thường đợi hàng năm để nhận xe. Các phiên bản độc quyền thậm chí có giá hàng triệu USD.
2 thương hiệu này đang đại diện cho sức mạnh của ngành ô tô nước Ý.
Lamborghini và Ferrari cũng đang làm ăn rất tốt. Ferrari báo cáo lợi nhuận ròng 250 triệu USD trong 3 tháng đầu năm 2022 với doanh thu đạt 1,2 tỷ USD. Trong khi đó, Lamborghini đóng góp 180 triệu euro lợi nhuận trước thuế vào lợi nhuận chung của Volkswagen với doanh số 592 triệu euro.
Năm ngoái, Ferrari bán được 11.000 xe còn Lamborghini bán 8.300 xe. Mức lợi nhuận lên đến 2 con số dựa trên doanh số của 2 công ty này là cao bất thường so với mặt bằng ngành công nghiệp ô tô, vốn có tỷ suất lợi nhuận nổi tiếng là mỏng.
Việc chuyển đổi sang mô hình xe chạy điện khiến Ferrari và Lamborghini gặp một số thách thức. Một đặc điểm nổi bật của siêu xe là chúng được làm cực thấp để giảm sức cản của gió. Nóc xe chỉ cao đến thắt lưng nhưng sẽ rất khó để giữ được độ cao đó nếu đặt các khối pin lớn dưới gầm xe.
Một thách thức khác là tính độc quyền. Những chiếc siêu xe còn được coi là món đồ sưu tập, đôi khi tăng giá trị theo thời gian. Những chiếc Ferrari cổ hiện được bán với giá hơn 20 triệu USD. Người mua có thể đợi 1,2 năm để nhận xe.
Tuy nhiên, người mua còn cảm thấy chiếc xe của họ là độc quyền hay không khi có thể mua một chiếc Tesla với tốc độ thậm chí còn nhanh hơn.
Lập luận của các hãng siêu xe về vấn đề này là yếu tố trải nghiệm. "Ferrari là một trải nghiệm", CEO Vigna nói. Ông cho rằng mức chênh lệch một vài phần trăm giây trong gia tốc từ 0 đến 100 km/h không phải tất cả. Đó không phải lý do người mua Lamborghini Aventador hay Ferrari SF90 Spider bỏ tới 500.000 USD để mua. Họ muốn một cảm giác mạnh mẽ.
Một người lái xe Lamborghini sẽ ngồi cách mặt đường chỉ vài inch trong khoang lái gầm thấp, nhận thức được mọi điểm không hoàn hảo trên mặt đường. Khối động cơ đồ sộ được đặt ngay sau hàng ghế và những tiếng ầm ầm vang lên bên tai họ. Tay lái chính xác nhưng cứng nhắc, đòi hỏi sự tập trung cao độ.
Rouven Mohr, Giám đốc công nghệ của Lamborghini cho biết: "Chiếc xe mang đến cho bạn cảm giác như một người hùng". Tái tạo lại cảm giác đó trên một chiếc ô tô điện "là nhiệm vụ chính của chúng tôi", ông nói.
Quan điểm mua xe của những khách thượng lưu cũng rất khác. "Họ liệu có vui không khi phát hiện ra ồ, chiếc này còn mát hơn cả chiếc xe sử dụng động cơ đốt trong của tôi", ông Mohr nói.
Một số công ty cũng đang cố gắng sản xuất siêu xe chạy điện, mặc dù số lượng rất hạn chế. Rimac Automobili đã cho ra mắt chiếc Nevera, xe thể thao chạy điện có thể tăng tốc từ 0-100 km/h trong chưa đầy 2 giây với giá hơn 2 triệu USD. Lotus Cars cũng cho ra mắt mẫu Evija nhưng cho biết chỉ bán xe điện từ năm 2028.
Các đối thủ khác cũng chuyển động với tốc độ tương tự. Aston Martin có kế hoạch cung cấp xe thuần điện đầu tiên vào năm 2025, McLaren là năm 2028.
Ferrari và Lamborhini không có ý định ngừng sản xuất xe sử dụng động cơ đốt trong nhưng họ đang phải chịu áp lực ngày càng tăng từ các cơ quan quản lý trong việc cắt giảm mức tiêu thụ nhiên liệu. Một chiếc Lamborghini Aventador coupe hiện có mức tiêu thụ nhiên liệu là 11 dăm/gallon, gấp đôi một chiếc bán tải cỡ lớn.
(Theo Nhịp Sống Kinh Tế, NY Times)
Các nhà đầu tư vào lĩnh vực xe điện đang phải đối mặt với một hiện thực tàn khốc.
" alt=""/>Nỗi khổ không nói thành lời của những Lamborghini, FerrariBà Trần Bích Hà, Giám đốc TransViet Group, mẹ của nữ sinh Việt du học từ 9 tuổi Phạm Minh Thu chia sẻ hành trình nuôi dạy con của mình.
![]() |
Bà Trần Bích Hà |
Học dạy con từ thuở còn thơ
- Cơ duyên nào đưa chị đến với những phương pháp dạy con tiên tiến từ hơn 18 năm về trước?
Bà Trần Bích Hà:Từ khi còn rất trẻ, tôi vẫn hoài nghi và không tin tưởng về cái cách nuôi con theo kiểu truyền miệng của các cụ, đặc biệt là phương pháp dạy. Tôi còn nhớ, năm quãng 10 -11 tuổi, tôi thấy rất “bất mãn” với việc bị bố mẹ ép phải làm mọi việc theo ý các cụ, nên tôi chống đối khá dữ dội.
Sau này, tôi may mắn được tiếp cận sớm với nền giáo dục phương Tây nên mỗi ngày lại thai nghén trong mình những tư tưởng dạy con hiện đại. Cùng với sự quan sát thực tế nuôi dạy con ở Việt Nam, tôi càng tâm niệm sẽ dành cho đứa con tương lai một nền giáo dục hoàn toàn tiên tiến.
- Vậy nhưng mãi tới gần 40 tuổi, chị mới làm mẹ. Chị chuẩn bị một chặng đường dài đến thế?
Tôi bị trục trặc hoc-môn nên phải chữa rất nhiều năm. Cho đến gần 40 tuổi, tôi mới có thai. Đến lúc đó, bản thân tôi thực sự muốn có con, chứ không phải bị ép buộc theo ý muốn hay sự giục giã của người khác.
Tôi mua rất nhiều sách, đặc biệt là sách của các tác giả Anh và Mỹ viết về nuôi dạy con. Cả trăm cuốn sách chất trong nhà, tôi đọc hết.
Càng đọc, càng thấy sáng ra nhiều điều, càng thấy cách dạy con cũ của Việt nam có nhiều sai lầm quá. Cái mà tôi chuẩn bị kỹ nhất là làm sao bản thân mình phải hiểu và thoải mái với phương pháp dạy con tiên tiến. Sau đó, là chuẩn bị các bước cụ thể, liệt kê những việc cần làm cho từng ngày, tuần, tháng, trước và ngay sau khi con ra đời, và những năm kế tiếp sau đó.
Hành trình làm mẹ
![]() |
Bà Trần Bích Hà và con gái Minty Phạm |
- Nhiều người nói rằng đi làm có vất vả mấy cũng không bằng ở nhà trông và chơi với trẻ. Vì sao chị lại nghỉ hẳn 2 năm chỉ để tập trung chăm sóc con?
Bởi vì tôi biết rằng, người tiếp xúc, nuôi dưỡng đứa trẻ hằng ngày có vai trò quan trọng tuyệt đối với quá trình hình thành nhân cách, phẩm chất của đứa trẻ, đặc biệt trong 6 năm đầu đời.
Với tâm niệm đó, khi ở trước mắt con, tôi luôn cẩn thận trong từng hành động và câu nói. Mặt khác, tôi luôn cố gắng để mình cảm thấy thoải mái, vui vẻ khi có con bên cạnh, vì hiểu rõ tâm lý của người lớn tác động đến trẻ rất nhiều.
Theo tôi, giáo dục gia đình là nền tảng cơ bản nhất trong việc hình thành đạo đức, khả năng, cá tính, thói quen tốt hoặc xấu trong mỗi con người. Sáu năm đầu tiên của cuộc đời là sáu năm quan trọng nhất trong việc giáo dục một đứa trẻ, và trong 6 năm đó, đặc biệt là 3 năm đầu tiên, đứa trẻ hầu như được nuôi dạy và lớn lên trong gia đình.
Nếu được nuôi dạy khoa học và đúng phương pháp, sau 6 tuổi, đứa trẻ đã có thể có đủ khả năng dùng chính kiến cá nhân phân tích sự đúng sai, phải trái đối với các sự việc xảy ra quanh nó, để quyết định hành động.
Tôi là người không tin nhiều vào yếu tố di truyền, mà tin nhiều hơn vào phương pháp, thời gian và cách thức truyền tải kiến thức cho đứa trẻ.
Minh Thu đã có những năm đầu đời bên cạnh mẹ như thế nào?
Cả căn nhà của tôi biến thành trường mẫu giáo với thư viện, phòng soạn giáo án, phòng ăn, phòng ngủ, phòng chơi. Tôi là hiệu trưởng mầm non, kiêm cô nuôi dậy trẻ, kiêm mẹ bỉm sữa lên chương trình đến từng 15 phút, dịch hàng chục quyển sách ra tiếng Việt để đọc cho con, khi sách thiếu nhi hồi đó còn hiếm.
Tôi tự chế rất nhiều đồ chơi, cùng ăn, cùng chơi, cùng sinh hoạt với con nhiều giờ mỗi ngày. Để thực hiện được triệt để kế hoạch của mình, tôi thay đổi toàn bộ nếp trong gia đình. Giờ giấc sinh hoạt, chế độ ăn uống, bao giờ được xem TV, thậm chí quan niệm về lẽ công bằng, khi nào thì người lớn tuổi nhất trong nhà vẫn phải xin lỗi hay cám ơn – tất tật được sắp đặt để tạo ra môi trường vừa là nhà, vừa là trường thuận lợi nhất cho con gái.
Tôi nói chuyện và đọc sách rất nhiều cho con nghe, ngay từ ngày đầu tiên khi bé ra đời. Khi có bé ở cùng phòng, làm bất cứ việc gì, tôi đều mô tả cho bé nghe một cách rõ ràng, mạnh lạc, giúp bé phát triển khả năng nghe hiểu, đồng thời làm quen với logic suy nghĩ về nguyên nhân và hậu qủa. Tôi không ép bé làm bất cứ cái gì, nhưng bằng hành động của mình, và bằng cách “bày trò” để chơi, nhảy múa, hát, đóng kịch cùng bé – tôi dạy cho bé hầu như mọi kiến thức và kỹ năng phù hợp với lứa tuổi.
- Bị “điều chỉnh”, mọi người xung quanh chị hẳn cũng phản ứng?
Cách đây hơn 18 năm, ở Việt nam, mọi người vẫn có tư tưởng: “Cha mẹ sinh con, trời sinh tính”. Vì vậy, việc tôi mua hàng đống sách từ nước ngoài về, đọc, rồi bắt chước nuôi con theo sách, cũng gây nên rất nhiều điều tiếng. Trong gia đình, nhiều người phản ứng ra mặt. Nhưng tính tôi vốn bướng bỉnh, lại rất quyết đoán. Vì vậy, ai nói gì thì nói, tôi kệ - vì tôi tin là mình làm đúng, làm một cách có cơ sở. Mọi người nói mãi mà thấy không tác động gì được đến tôi, nên dần dần cũng thôi. Việc tôi quyết định cho Thu đi du học từ lúc chưa tròn 9 tuổi, theo ý muốn của chính con – cũng đã gây rất nhiều tranh cãi trong nhà.
- Vì sao chị có thể dũng cảm để con gái còn nhỏ như vậy đi học ở nước ngoài?
Tôi nuôi Thu một cách có cơ sở khoa học, dựa trên rất nhiều sách do các nhà giáo dục có kinh nghiệm của các nước tiên tiến viết. Theo dõi sự phát triển của con, đến năm Thu quãng độ 5 – 6 tuổi, tôi thấy con gái đã rất tự lập. Con tự làm mọi việc liên quan đến bản thân.Việc đi du học sớm là do con gái tự lựa chọn và đề nghị. Tôi không có bất cứ lý lẽ gì để phản bác, nên phải đồng ý.
- Khi Minh Thu đi du học, chị làm thế nào để vẫn tiếp tục dạy con từ xa?
Tôi là người bạn thân thiết nhất của con gái, và con gái hết sức tin tưởng mẹ. Mẹ con có thể kể cho nhau nghe mọi chuyện, tâm sự với nhau mọi suy nghĩ. Mặt khá tích cực của việc phải xa nhà sớm, là làm cho con gái tôi nhận thức rõ: gia đình là nơi gắn bó và thân thiết nhất, không gì có thể thay thế. Hàng tuần, hai mẹ con nói chuyện với nhau nhiều giờ.
Mỗi đợt con gái về nhà, tôi đều sắp xếp thời gian để ở nhà trọn ngày bên con. Tôi vẫn tiếp tục tham gia vào mọi hoạt động của con, nắm tình hình rất sát, để có thể đưa ra lời khuyên đúng lúc, hoặc can thiệp kịp thời khi con cần.
Nghề làm cha mẹ
![]() |
Dù đã sắp chạm ngưỡng 60 tuổi, bà Trần Bích Hà vẫn có một sức khỏe khiến nhiều người mơ ước và bà thường xuyên trải nghiệm du lịch ở nhiều nước trên thế giới |
- Hành trình chuẩn bị và nuôi con của chị thật chẳng đơn giản chút nào, mà sao chị lại lấy tên sách là "Nuôi con đôi khi thật đơn giản"?
Thực ra, cái gì khi viết ra cho rành mạch, người ta sẽ có xu hướng thấy rất phức tạp. Nhưng khi đã hiểu và thấm thì sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Tôi mất 7 tháng để đọc sách về nuôi dạy con, cứ cho là mỗi ngày trung bình quãng 3 tiếng. Để học lý thuyết một nghề mới -“Nghề Làm Cha Mẹ – nghề quan trọng bậc nhất với xã hội – thì thời gian như vậy là quá ít trong sự so sánh tương quan với các nghề khác.
Khi thực hành, tôi mất 6 năm đầu phải rất chú ý để khớp được lý thuyết với thực hành, tôi đã có một “sản phẩm” tương đối hoàn chỉnh và tốt hơn mục những giá trị đặt ra ban đầu. Khi con 4 tuổi, tôi chỉ bố trí thời gian cùng chơi với con 30-60 phút/ngày. Khi con đi du học, con về thì tôi chỉ ở bên con được 3-4 tiếng/ngày.
- Nếu so với các nghề phức tạp khác – thì học và thực hành “Nghề Làm Cha Mẹ” đơn giản hơn nhiều. Vậy cái gì làm cho nó phức tạp?
Theo tôi: tâm lý truyền đời qua nhiều thế hệ ở Việt nam “cha mẹ sinh con, trời sinh tính”, đẻ ra khác biết nuôi, mỗi đứa mỗi khác, vì vậy con họ thành công là do “số” họ may, mình có học cũng không được.
Là vì không ai bắt buộc mình học cái nghề đó, cũng không có nhu cấu cấp thiết là phải học xong thì mới được đẻ, mà nghề đó đâu giúp mình “kiếm cơm”. Vậy thì sao phải mất công học? Ngại đọc, ngại học cái mới cũng góp phần cản trở cái sự học nghề này.
Nếu học và làm tốt “Nghề Làm Cha Mẹ”, nó dài lắm. Kết quả đến sau 18 năm, thậm chí 25 năm. Trong chừng ấy năm trời đằng đẵng, có thể phải chịu đựng biết bao “lời ong tiếng ve”, bao cái lườm nguýt, cái dằn vặt cấm cẳn của người thân và cả không thân. Chưa kể, mâu thuẫn về quan điểm trong việc nuôi dạy con là nguyên nhân hàng đầu của cái sự vợ chồng cãi nhau, kể cả ly tán.
Với nghề gì cũng vậy, việc học và làm sẽ rất đơn giản nếu ta thấm nhuần và tin tưởng, nếu ta yêu thích và thấy đời có ý nghĩa khi làm nghề đó – và đặc biệt là khi ta được chuẩn bị tốt về tâm lý, sức khỏe, tài chính hợp lý trong khả năng – để làm nghề đó trong vòng 18 năm – sau đó ta sẽ đủ thạo nghề để lại thành thầy, truyền lại cho con dạy cháu.
- Là một doanh nhân thành đạt, bận rộn và thường xuyên đi đây đi đó, nhưng tôi thấy chị vẫn là một bà mẹ kết nối, truyền cảm hứng cho mọi người từ việc quản lý, nuôi dạy con đến chăm sóc sức khỏe. Động lực nào giúp chị có đủ thời gian và sức khỏe cho tất cả những việc này?
Ở bất cứ vị trí làm việc hoặc nơi nào tôi sống, tôi đều có mong ước được người khác chia sẻ kinh nghiệm, và chính mình chia sẻ những điều tốt cho mọi người. Tôi bị ảnh hưởng sâu sắc bởi nền giáo dục của 2 nước Anh và Mỹ.
Tôi nhận thấy nhiều người châu Âu luôn có mong muốn chia sẻ, để ai chưa có kinh nghiệm có thể học hỏi và tham khảo. Người Việt có cái dở là hay bị tâm lý “thủ thế”, thậm chí ích kỷ, biết điều gì thì giữ thật kín, chỉ sợ người khác biết rồi bằng mình. Những gì tốt liên quan đến việc giáo dục trẻ con, và sức khỏe của cá nhân cũng như cộng đồng, thì nên được chia sẻ càng nhiều càng tốt, giữ làm “bảo bối”, nó cứ hơi “sao sao” ấy, nếu không nói là hơi ích kỷ.
Từ khi con gái còn bé, tôi luôn khuyến khích và động viên con hãy chia sẻ, yêu thương và giúp đỡ những ai kém may mắn hơn mình. Tôi rất mừng là những bài học đó thấm rất sâu vào tâm hồn con. Bằng cách chia sẻ, cuộc sống sẽ phong phú và đa dạng hơn, con người sẽ cảm thấy hài lòng với bản thân và vì thế - thấy hạnh phúc hơn.
Xin cảm ơn chị!
![]() | ![]() |
Những bức tranh của danh họa Bùi Xuân Phái được triển lãm lần đầu tiên.
Triển lãm trưng bày khoảng 35 tranh sơn dầu và 25 tranh bột màu, thuộc bộ sưu tập của gia đình hoạ sĩ và nhà sưu tầm Trần Hậu Tuấn. Trong số này, khoảng 90% các bức tranh được công bố lần đầu tiên với đa dạng các thể loại như: Phố phường Hà Nội, tranh tĩnh vật, khỏa thân, tranh về chèo...
Ngoài ra, các kỷ vật, ghi chép, phác thảo của Bùi Xuân Phái cũng được trưng bày. Người thưởng lãm qua đó có thể hiểu thêm tâm tư, tình cảm và cả sự chuẩn bị cho việc hình thành các sáng tác, tác phẩm kinh điển và để đời của một trong những vị họa sĩ tài hoa của nền mỹ thuật Việt Nam.
![]() | ![]() |
Sinh thời, Bùi Xuân Phái chỉ có một triển lãm cá nhân vào năm 1984. Sau khi ông qua đời, gia đình và giới nghệ thuật làm triển lãm tranh của ông khoảng 15 lần. Nhà sưu tập Trần Hậu Tuấn là người tổ chức triển lãm lần này với tình yêu và sự ngưỡng mộ của mình dành cho cố danh họa.
Trong cảm nhận của Trần Hậu Tuấn, Bùi Xuân Phái là con người của hoài niệm, hay như ông đã dành một phần quá khứ của mình cho riêng Hà Nội. Họa sĩ đã tạo ra một phố cổ Hà Nội bằng chính trái tim của một người dành trọn tâm tưởng cho mảnh đất Thủ đô.
![]() | ![]() |
![]() | ![]() |
“Dòng chảy đời sống và dòng chảy nghệ thuật không bao giờ ngừng nghỉ, trong cảnh sắc và trong tâm tưởng của con người. Hà Nội sẽ còn được tạo ra bởi nhiều tài năng nghệ thuật khác cùng với Phái, trước Phái và sau Phái” - Trần Hậu Tuấn nói.
Dịp này, NXB Trẻ cũng phát hành 2 cuốn sách là Hội họa Bùi Xuân Phái và tôi, do Trần Hậu Tuấn viết. Sách dày hơn 180 trang, gồm 12 tùy bút in kèm rất nhiều tranh Bùì Xuân Phái của nhà sưu tập tranh. Cuốn thứ hai có tựa đề Bùi Xuân Phái - Con mắt của trái tim, gồm 25 bài viết của 14 nhà nghiên cứu và phê bình, nhà sưu tập tranh, văn nghệ sĩ về ông,…
Nguyễn Tuân từng nhận xét Bùi Xuân Phái không đặt nặng trường phái hay quan điểm trong hội họa mà chỉ chú tâm vào việc vẽ với tất cả niềm say mê và như lẽ sống của mình.
Với nhà phê bình mỹ thuật Thái Bá Vân, ông xem những bảng màu của Bùi Xuân Phái như “khẽ rung như cánh bướm vàng trên bãi cỏ xanh, mơ mộng, nhớ nhung như đứa trẻ trước đời sống hồn nhiên vụng dại…” Đối với cả những người không am hiểu về hội họa, tranh của cố họa sĩ cũng có thể dễ dàng đi vào tiềm thức bởi cái hồn chân chất và nét vẽ tự tại mà lại rất đỗi ý nhị, thâm sâu.
Triển lãm Nhớ họa sĩ Bùi Xuân Pháiđược tổ chức từ ngày 24/6 đến hết 4/7 tại 357/2 Nguyễn Trọng Tuyển, phường 1, quận Tân Bình, TP.HCM.
Đây có thể xem là lần đầu tiên ra mắt một phần (gần 30 bức) của bộ ảnh đồ sộ về cuộc đời và sự nghiệp của Bùi Xuân Phái, xứng đáng với tên gọi “Trăm năm một tình yêu Hà Nội”.
" alt=""/>Lần đầu công bố nhiều tranh của danh họa Bùi Xuân Phái trước công chúng