Mãn Bảo ngoan ngoãn gật đầu, chờ chị dâu quay người vào phòng bếp, bé liền nhấc đôi chân ngắn nhỏ bước đến bên cạnh phòng học.

Mấy đứa trẻ bên trong đang được tiên sinh hướng dẫn đọc <Thiên tự văn>, Mãn Bảo quen cửa quen nẻo đẩy một tảng đá đến bên dưới cửa sổ, sau đó đứng lên tảng đá thò đầu vào, mắt sáng lấp lánh như sao nhìn bên trong.

Bạch nhị lang ngồi cách cửa sổ không xa đang gật gù đắc ý cảm nhận được ánh mắt của Mãn Bảo, liền trộm quay đầu lại hung hăng trừng mắt với bé.

Mãn Bảo không cam lòng yếu thế trừng lại, còn làm mặt quỷ với hắn.

Bạch nhị lang tức giận trợn mắt, vừa lúc tiên sinh đi qua, tay khẽ vỗ lên đầu hắn, trách mắng: "Nghiêm túc vào."

Mãn Bảo không nhịn được cười, vô cùng vui vẻ, thấy tiên sinh nhìn qua, còn nghịch ngợm nháy mắt với ông.

Tiên sinh tóc hoa râm lắc đầu thở dài, không mắng bé, mặc cho bé ghé vào cửa sổ nghe bọn họ đọc sách.

Tiên sinh: "Hôm nay chúng ta học đến đoạn cuối của <Thiên tự văn>, Mao Thi thục tư, công tần nghiên tiếu. Niên thỉ mỗi thôi, hi huy lãng diệu,... Cô lậu quả văn, ngu mông đẳng tiếu. Vị ngữ trợ giả, yên tai hồ dã*."

* Mao Tường và Tây Thi hiền thục, thùy mị; dù có nhíu mày nhưng cũng xinh đẹp như khi cười. Hằng năm lại trôi qua vội vàng như mũi tên bắn đi; ánh mặt trời rực rỡ mãi còn chiếu sáng. Kiến thức nhỏ bé, kiến văn ít ỏi; loại người dốt nát, tối tâm thì bị đời chế nhạo. Bàn về trợ tự thì có yên tai hồ dã (Nguồn: cohanvan.com)

Đám học sinh đồng thanh lặp lại từng câu, Mãn Bảo đứng ở ngoài cửa sổ cũng cất giọng non nớt đọc theo, giọng còn rất lớn, học sinh trong phòng đều quen rồi, rung đùi thích ý đọc theo tiên sinh.

Từ khi Mãn Bảo biết nói đã bắt đầu đọc <Thiên tự văn>, áng văn này đã sớm thuộc lòng, thấy tiên sinh để sách xuống cho học sinh tự đọc, đi đến chỗ học sinh lớn dạy cái khác, Mãn Bảo liền nhảy khỏi tảng đá, chạy đến phòng trong của tiên sinh.

Đợi đến lúc tiên sinh thông báo tan học, trở về chỗ ở cách vách, liền thấy Mãn Bảo đã kéo chổi quét trước cửa một lần, đang ngồi dọn dẹp lại mấy tờ giấy ông dùng xong.

Thấy tiên sinh trở về, Mãn Bảo vui vẻ đưa tập giấy xếp gọn gàng cho ông nhìn: "Tiên sinh người xem, mặt sau mấy tờ giấy này vẫn dùng được."

"Đây là mấy bài văn bát cổ ta đã bỏ, con muốn lấy thì cứ lấy về đi."

Mãn Bảo lắc đầu: "Mặt sau còn có thể dùng để luyện chữ nữa, tiên sinh, người cứ cầm luyện chữ trước, chờ mặt sau đầy chữ con lại lấy về."

Tiên sinh không lay chuyển được bé, chỉ đành tiếp nhận tập giấy để lên bàn, chỉ một xấp giấy đầy chữ khác nói: "Vậy mấy cái này con lấy về đi, nếu có chữ không hiểu thì mang đến hỏi ta."

Mãn Bảo vui vẻ đồng ý, đem xấp giấy này cất kĩ trong ngực áo, vô cùng vui mừng nhảy đến phòng bếp tìm đại tẩu.

Tiểu Tiền thị đã nấu xong đồ ăn, đang múc cơm cho bọn nhỏ. . truyện xuyên nhanh

Mãn Bảo vào phòng bếp, chào chị dâu một tiếng, liền bưng đồ ăn của tiên sinh đến cho ông.

Tiên sinh chỉ chỗ chiếu phía đối diện: "Con cũng ngồi xuống ăn cùng ta đi."

Mãn Bảo lắc đầu, "Tí nữa con đi phòng bếp ăn, đây là của tiên sinh, tiên sinh ăn đi."

Tiên sinh bật cười lắc đầu, cũng không gọi bé nữa.

Mãn Bảo chạy đến phòng bếp, tiểu Tiền thị cạo sạch chút cơm cháy còn dư lại trong nồi để vào bát cho bé ăn.

Mãn Bảo ngoan ngoãn xúc cơm cháy vào miệng, còn xúc một miếng đến bên miệng chị dâu, tiểu Tiền thị vừa cười vừa đẩy thìa lại, "Muội ăn đi, muội ăn đi, cũng không có nhiều."

Cả một nồi cơm, chỉ có một ít cơm cháy này, nếu là nấu ra quá nhiều cơm cháy, đám học sinh ăn không đủ no, công việc này của nàng sẽ bị cắt mất.

Tiểu Tiền thị đã làm nữ đầu bếp ở trường học ba năm rồi, cân nhắc mấy điểm này vô cùng tốt.

" />

Truyện Phúc Nữ Nhà Nông

Thế giới 2025-03-02 04:05:38 67285
Tiểu Tiền thị đeo sọt nhẹ chân đi đến cửa phòng bếp trường học,ệnPhúcNữNhàNôtin tức quần vợt ôm cô nhỏ từ trong cái sọt ra để xuống ngạch cửa, thấp giọng dặn dò: "Mãn Bảo, muội ngồi ở chỗ này, đại tẩu đi nấu cơm, lát nữa sẽ mang muội về nhà."

Mãn Bảo ngoan ngoãn gật đầu, chờ chị dâu quay người vào phòng bếp, bé liền nhấc đôi chân ngắn nhỏ bước đến bên cạnh phòng học.

Mấy đứa trẻ bên trong đang được tiên sinh hướng dẫn đọc <Thiên tự văn>, Mãn Bảo quen cửa quen nẻo đẩy một tảng đá đến bên dưới cửa sổ, sau đó đứng lên tảng đá thò đầu vào, mắt sáng lấp lánh như sao nhìn bên trong.

Bạch nhị lang ngồi cách cửa sổ không xa đang gật gù đắc ý cảm nhận được ánh mắt của Mãn Bảo, liền trộm quay đầu lại hung hăng trừng mắt với bé.

Mãn Bảo không cam lòng yếu thế trừng lại, còn làm mặt quỷ với hắn.

Bạch nhị lang tức giận trợn mắt, vừa lúc tiên sinh đi qua, tay khẽ vỗ lên đầu hắn, trách mắng: "Nghiêm túc vào."

Mãn Bảo không nhịn được cười, vô cùng vui vẻ, thấy tiên sinh nhìn qua, còn nghịch ngợm nháy mắt với ông.

Tiên sinh tóc hoa râm lắc đầu thở dài, không mắng bé, mặc cho bé ghé vào cửa sổ nghe bọn họ đọc sách.

Tiên sinh: "Hôm nay chúng ta học đến đoạn cuối của <Thiên tự văn>, Mao Thi thục tư, công tần nghiên tiếu. Niên thỉ mỗi thôi, hi huy lãng diệu,... Cô lậu quả văn, ngu mông đẳng tiếu. Vị ngữ trợ giả, yên tai hồ dã*."

* Mao Tường và Tây Thi hiền thục, thùy mị; dù có nhíu mày nhưng cũng xinh đẹp như khi cười. Hằng năm lại trôi qua vội vàng như mũi tên bắn đi; ánh mặt trời rực rỡ mãi còn chiếu sáng. Kiến thức nhỏ bé, kiến văn ít ỏi; loại người dốt nát, tối tâm thì bị đời chế nhạo. Bàn về trợ tự thì có yên tai hồ dã (Nguồn: cohanvan.com)

Đám học sinh đồng thanh lặp lại từng câu, Mãn Bảo đứng ở ngoài cửa sổ cũng cất giọng non nớt đọc theo, giọng còn rất lớn, học sinh trong phòng đều quen rồi, rung đùi thích ý đọc theo tiên sinh.

Từ khi Mãn Bảo biết nói đã bắt đầu đọc <Thiên tự văn>, áng văn này đã sớm thuộc lòng, thấy tiên sinh để sách xuống cho học sinh tự đọc, đi đến chỗ học sinh lớn dạy cái khác, Mãn Bảo liền nhảy khỏi tảng đá, chạy đến phòng trong của tiên sinh.

Đợi đến lúc tiên sinh thông báo tan học, trở về chỗ ở cách vách, liền thấy Mãn Bảo đã kéo chổi quét trước cửa một lần, đang ngồi dọn dẹp lại mấy tờ giấy ông dùng xong.

Thấy tiên sinh trở về, Mãn Bảo vui vẻ đưa tập giấy xếp gọn gàng cho ông nhìn: "Tiên sinh người xem, mặt sau mấy tờ giấy này vẫn dùng được."

"Đây là mấy bài văn bát cổ ta đã bỏ, con muốn lấy thì cứ lấy về đi."

Mãn Bảo lắc đầu: "Mặt sau còn có thể dùng để luyện chữ nữa, tiên sinh, người cứ cầm luyện chữ trước, chờ mặt sau đầy chữ con lại lấy về."

Tiên sinh không lay chuyển được bé, chỉ đành tiếp nhận tập giấy để lên bàn, chỉ một xấp giấy đầy chữ khác nói: "Vậy mấy cái này con lấy về đi, nếu có chữ không hiểu thì mang đến hỏi ta."

Mãn Bảo vui vẻ đồng ý, đem xấp giấy này cất kĩ trong ngực áo, vô cùng vui mừng nhảy đến phòng bếp tìm đại tẩu.

Tiểu Tiền thị đã nấu xong đồ ăn, đang múc cơm cho bọn nhỏ. . truyện xuyên nhanh

Mãn Bảo vào phòng bếp, chào chị dâu một tiếng, liền bưng đồ ăn của tiên sinh đến cho ông.

Tiên sinh chỉ chỗ chiếu phía đối diện: "Con cũng ngồi xuống ăn cùng ta đi."

Mãn Bảo lắc đầu, "Tí nữa con đi phòng bếp ăn, đây là của tiên sinh, tiên sinh ăn đi."

Tiên sinh bật cười lắc đầu, cũng không gọi bé nữa.

Mãn Bảo chạy đến phòng bếp, tiểu Tiền thị cạo sạch chút cơm cháy còn dư lại trong nồi để vào bát cho bé ăn.

Mãn Bảo ngoan ngoãn xúc cơm cháy vào miệng, còn xúc một miếng đến bên miệng chị dâu, tiểu Tiền thị vừa cười vừa đẩy thìa lại, "Muội ăn đi, muội ăn đi, cũng không có nhiều."

Cả một nồi cơm, chỉ có một ít cơm cháy này, nếu là nấu ra quá nhiều cơm cháy, đám học sinh ăn không đủ no, công việc này của nàng sẽ bị cắt mất.

Tiểu Tiền thị đã làm nữ đầu bếp ở trường học ba năm rồi, cân nhắc mấy điểm này vô cùng tốt.

本文地址:http://live.tour-time.com/html/095d399839.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Myawady FC vs Yadanarbon FC, 16h30 ngày 27/2: Không thể gắng gượng

Truyện Bạn Chanh

Truyện Loạn Đào Hoa

Grand Theft Auto (GTA) và đồng sáng lập hãng Rockstar Games. Họ sở hữu khối tài sản trị giá tới 90 triệu bảng Anh (~3.000 tỷ đồng) và đứng thứ947trong top 1.000 người giàu nhất đảo quốc sương mù.

2 anh em nhà Houser

Nếu như năm 2008, người "nghèo" nhất trong top 1.000 này cần 80 triệu bảng Anh(~2.640 tỷ đồng) là đủ thì năm nay, nếu ai muốn có tên trong danh sách này cần phải có tới 85 triệu bảng Anh(~2.805 tỷ). Năm nay cũng là năm đầu tiên mà 2 anh em nhà Houser vinh dự được lọt vào "bảng vàng" những người giàu nhất nước Anh.

Đây cũng là lần đầu tiên 2 ông chủ này được lọt vào top 1.000

Đây cũng là điều dễ hiểu bởi phiên bản mới nhất GTA Vđã đem lại cho họ những nguồn lợi nhuận khổng lồ. Cần biết rằng GTA V đã thu về cho Rockstar Games hơn 1 tỷ USD (~21.000 tỷ đồng) chỉ sau 3 ngày phát hành, cùng với hơn 33 triệubản copy đã được vận chuyển và tiêu thụ.

Tuy nhiên, tài sản của 2 anh em nhà Houser này nếu so sánh với ông chủ của Candy Crush Sagathực sự chỉ là "muỗi". Sự thành công của tựa gamefree-to-playtrên Mobile này đã mang lại cho Mel Morris- "ông trùm" của hãng game Kingsố tiền khổng lồ. Tổng tài sản của ông đã lên tới 407 triệu bảng Anh(~13.431 tỷ đồng) và xếp ở thứ 238trong top 1.000 người giàu nhất này.

Sự thành công của Candy Crush đã giúp Morris có 1 số tài sản khổng lồ

Ngoài 2 đại gia trên, danh sách những người lắm tiền nhiều của này còn có Neil Taylor, chủ sở hữu của 1 chuỗi hệ thống bán lẻ trò chơi video, và bộ đôi AndrewPaul Gower, những người đã phát triển RuneScape.

Rõ ràng, trong tương lai sẽ còn rất nhiều cái tên "tỷ phú" tới từ ngành công nghiệp game đang phát triển rất mạnh.

 

Đức Quang - Theo GS

">

2 anh em ông chủ của GTA lọt vào top 1.000 người giàu nhất Anh

Nhận định, soi kèo Ajman Club vs Al


Tầm nhìn của cô dần bị thu hẹp khiến cô sợ hãi cái chết đang đến gần.

Cô nghĩ rằng, khi bóng tối cuối cùng hoàn toàn đến, và đó sẽ là dấu chấm hết cho mọi thứ. Thế nhưng,

"Mình có thể thấy ... phía trước?"

Hơn nữa, trước mắt cô còn có cậu ta đang đứng đó.

Chính là người bạn thời thơ ấu đã gϊếŧ mình.

"...Ritter? Chuyện gì vậy?"

"Hửm"

Đó là Ritter, thời niên thiếu của cậu ta, người mà cô đã từng nghĩ là hình bóng của một hoàng tử trong truyện cổ tích.

"Hóa ra, ngươi biết tên của ta à?

Cậu ta nghiêng đầu và cười ngây thơ, có khuôn mặt thiên thần đến nỗi cô không bao giờ tưởng tượng được rằng lớn lên sẽ trở thành một kẻ phản bội bẩn thỉu cắn bạn mình bằng răng nanh.
"Này cháu ngơ ngác làm gì vậy? Trước mặt điện hạ lại vô lễ như vậy à!"

"Ah...!"

Thấy dì cằn nhằn với giọng chua chát, chói tai, cô mới chợt nhớ ra.

Hôm nay là lần đầu tiên cô gặp Ritter .

"Không thể nào...!"

Beatty vội vàng nhìn xuống tay mình.

"Nó thật nhỏ!"

Giống như Ritter, người bằng cách nào đó đã trở lại là một cậu bé, cơ thể của cô cũng là của một đứa trẻ.

"Không sao đâu. Ta đoán chắc hẳn tiểu thư cảm thấy khó xử vì lần đầu tiên gặp ta.”

Giọng tự nhiên của cậu ta lấn át giọng nói chói tai của dì.

"Không sao đâu, ..."

Cậu ta thường nói từ đó.

"Không sao đâu. Ta không quan tâm ngay cả khi ngươi chỉ là một con sóc tầm thường.”

Ritter, từng nói rằng điều đó vẫn ổn, ngay cả khi bản thân cậu ta là một con rắn "cao quý" và cô chỉ là một nữa con sóc thì cũng không sao.
“Vì ta xem ngươi như một người bạn.”

"Mình thật ngốc khi đã tin lời nói đó"

Nhưng, cậu ta, người được cho là bạn của cô, đã cắm răng độc vào cổ cô trước khi giấc mơ của cô thành hiện thực.

***

Trong khoảng thời gian mà Beatty có thể nhớ được, cô đã luôn ở một mình.

Có lẽ có ai đó đã từng ở bên cô trước đây, nhưng đứa trẻ đã ở một mình quá lâu để những trí nhớ non nớt của cô có thể lưu giữ.

Cuối cùng, trong ký ức của đứa trẻ, cô đơn là điều duy nhất còn lại.

“...Tất cả đều sống hạnh phúc mãi mãi về sau.”

Trong căn phòng không có gì để làm, Beatty tiếp tục đọc sách.

Với việc đặt một chiếc ghế ngay cạnh giường của cô, như thể đó là điều mà cô đã làm cùng với ai đó một thời gian trước.

Cạch!

Đột nhiên, cánh cửa mở ra mà không có bất kỳ thông báo nào.
“Ngươi lại lười biếng trong phòng nữa à?”

Đó là dì của Beatty, Firina.

Bà ta là người hay mắng Beatty, nói rằng thật khó chịu nếu cô ra khỏi phòng, và mắng mỏ cô, rằng cô lười biếng nếu cứ ở trong phòng.

Firina mỉm cười hài lòng khi nhìn quanh căn phòng tồi tàn nhất trong biệt thự.

"Hừm! Không. Ngay cả căn phòng này cũng là quá nhiều đối với đứa con bị bỏ rơi của chị ta!"

Chị ta là một người giả vờ như không quan tâm đến hôn nhân, nhưng lại lấy được người chồng tương lai hấp dẫn nhất, sau đó gửi cho ta một xu đồng cảm như thể đang cười nhạo ta.

Chỉ cần nghĩ, con gái của một người chị gái như vậy lại là một Công chúa, ngẩng cao đầu và đứng trước mặt bà ta đã khiến bụng Firina quặn lên.

"Mặc dù tất nhiên, ta sẽ không để điều đó xảy ra."

Một người chị ngốc nghếch.

"Tôi biết chắc hẳn chị đã nghĩ rằng chị đã đánh bại tôi bằng cách kết hôn với Công tước, nhưng hãy nhìn xem điều gì sẽ xảy ra với con gái của chị trong tay tôi bây giờ."

Firina, người đang nhếch khóe môi với sự kỳ vọng méo mó, mở miệng.

"Đứng lên. Có một nơi để đi.”

"Với cháu ạ?"

Beatty chớp mắt trước lời nói của dì. Dì của cô thường không bao giờ nói điều gì như thế. Firina bật cười trước vẻ mặt pha lẫn chút phấn khích của đứa trẻ.

"Ừ. Với cháu."
">

Truyện Sóc Nhỏ Tài Năng

Truyện Vạn Lần Muốn Nói

友情链接