您现在的位置是:NEWS > Thể thao
蟋蟀又称什么名字
NEWS2025-01-25 21:43:37【Thể thao】0人已围观
简介别称叫“促织”,由来谁知道?蟋蟀呢,是学名,是小名,那促织这个名字又是怎么来的呢?蛐蛐出现在诗里边呀,那可早了,西周,《诗经七月》里边就写了“七月在野,八月在宇,九月在户。蟋蟀别称?又称蛐蛐、夜鸣虫、 chỉ số chứng khoán thế giớichỉ số chứng khoán thế giới、、
D.T(theo Newsflare)
Xe điện phát nổ gây vụ cháy kinh hoàng
Một đám cháy lớn bùng lên khiến 3 người thiệt mạng sau khi pin xe đạp điện phát nổ.
很赞哦!(88415)
相关文章
- Soi kèo góc Al Orobah vs Al Qadsiah, 21h00 ngày 22/1
- Lãng phí do chất lượng luật
- 'Mất sạch cả gia tài 200 triệu đồng sau một ngày làm kế toán online'
- 10 hành vi của bố mẹ có tác động xấu đến con
- Nhận định, soi kèo Shakhtar Donetsk vs Brest, 00h45 ngày 23/01: Khó cho chủ nhà
- Tại sao có vợ đẹp, đàn ông vẫn đạp đổ hôn nhân để vui thú bên ngoài
- Video nhảm trên YouTube tồn tại nhờ trẻ em
- Bí quyết giúp nước xương hầm trong, ngọt sâu, hết sạch cả mùi hôi
- Nhận định, soi kèo Al Raed vs Al
- Tâm sự ám ảnh của đàn ông mang tên 'tình cũ' của vợ
热门文章
站长推荐
Nhận định, soi kèo Al Orobah vs Al Qadsiah, 21h00 ngày 22/1: Cửa dưới thất thế
-
Tôi năm nay 27 tuổi. Đã lấy chồng được 2 năm và mới sinh con. Em gái tôi 20 tuổi, đang là sinh viên năm thứ 2 của một trường đại học.
7 năm trước, sau khi bà nội mất, ông nội già yếu, chúng tôi rời quê lên Hà Nội. Hai chị em thuê một nhà trọ nhỏ, sống nương tựa vào nhau.
Khi tôi lấy chồng, em chuyển vào ký túc xá để ở cho tiết kiệm. Hàng tháng, em đi làm thêm kiếm tiền lo học phí. Vợ chồng tôi không khá giả gì nhưng tôi vẫn gom góp cho tiền để em có thêm khoản chi phí.
Cách đây 8 tháng, tôi sinh con. Vì bố mẹ chồng ở xa, bận buôn bán, không lên Hà Nội giúp chúng tôi trông cháu được nên tôi gọi em gái về sống chung.
Con bé ngoan hiền, chịu khó, lại thương chị nên làm giúp tôi rất nhiều việc. Nhưng sau nhiều tháng chung sống, tôi nhận ra em ít nói hơn, hay tỏ ra không tự nhiên mỗi khi chồng tôi ở nhà.
Có lần, con bé còn hỏi tôi việc khi nào sẽ gửi cu Tom (con trai tôi) đi nhà trẻ, để em trở lại ký túc xá. Tôi chỉ nghĩ, em thấy bất tiện và gò bó khi sống cùng anh chị nên muốn ra sống riêng.
Cho tới một lần, đứng trên cầu thang nhìn xuống bếp, tôi thấy con bé đang chuẩn bị bữa tối thì chồng tôi lại gần, choàng tay ôm em từ phía sau. Con bé giật mình đẩy anh rể rồi chạy ra cửa.
Tôi chết lặng. Trái tim đau đớn như có ai bóp nghẹt. 2 ngày sau đó, tôi tỉ tê, hỏi em chuyện yêu đương. Em thú thật là có thích một người nhưng chỉ để trong lòng, không dám nói ra.
Tôi bảo em, tình yêu thời sinh viên rất đẹp. Nếu em thích một người mà người ấy cũng thích em thì cứ mạnh dạn tiến tới. Nhưng nếu đó là người đàn ông đã có gia đình thì em phải tránh xa. Em chỉ cười thẹn thùng, rồi không nói thêm gì nữa.Tối hôm đó, tôi cũng thẳng thắn nói chuyện với chồng về sự việc tôi nhìn thấy cách đây 2 hôm.
Chồng tôi bị bất ngờ nên lúc đầu không nói được lời nào. Sau đó, anh thừa nhận với tôi về việc có tình cảm với Lan - em gái tôi.
Anh nói, đã cố xóa bỏ những ý nghĩ về Lan nhưng càng ngày, anh càng nghĩ đến em ấy nhiều hơn.
Tim anh cũng đập nhanh hơn mỗi lần ở gần em ấy. Vì thế, có vài lần, không kìm chế được mình, anh đã thể hiện với Lan. Tuy nhiên con bé ra sức cự tuyệt khiến anh rất đau khổ...
Tôi nghe anh nói mà nước mắt chảy ra, ướt nhòe 2 gò má.
Tôi nghĩ, nếu anh ngoại tình với một người đàn bà khác, chắc tôi sẽ lao vào đánh ghen, cào cấu anh và cô gái kia cho thỏa vết thương lòng. Thế nhưng, trong hoàn cảnh này, tôi không thể làm gì ngoài việc khóc.
Nếu tôi bảo em gái về ký túc xá, liệu chồng tôi có còn tơ tưởng đến em hay không? Và sau này, mỗi dịp tụ họp gia đình, tôi phải làm sao?
Mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên. Tôi thật sự đang rất bế tắc.8 năm không liên lạc, mẹ chồng xuất hiện đề nghị điều khó nghĩ
Mẹ chồng nói, sẽ mua cho 3 mẹ con tôi 1 căn nhà ở ngoại thành. Nhưng tôi phải làm theo điều kiện của bà.
">Tâm sự người vợ khi chồng thú nhận có tình cảm với em gái vợ
-
Nhiều năm sau khi ly hôn, tôi không còn niềm tin vào chuyện tình cảm. Nhưng cách đây 1 năm, tôi quen anh - người đã làm thay đổi cuộc đời tôi. Anh kém tôi 3 tuổi, chưa từng lập gia đình. Hiểu và thông cảm hoàn cảnh của tôi, anh bất chấp sự ngăn cản của gia đình đến với tôi.
Thậm chí, anh còn dọn ra ngoài để được ở cùng tôi. Điều này càng làm tôi cảm động. Tôi luôn có cảm giác mang nợ tình nghĩa với anh. Vì vậy tôi không tiếc điều gì để chăm sóc cho anh.
Tôi mua sắm cho anh quần áo, nấu cho anh những bữa ăn ngon dù công việc của tôi rất bận rộn. Anh cũng rất biết cách chiều chuộng và chăm sóc tôi. Chúng tôi bên nhau rất hạnh phúc.
Anh làm nghề tự do, kinh doanh một số mặt hàng. Nhưng số chưa may mắn nên chưa kiếm được nhiều tiền. Anh hứa với tôi, sau này anh ăn nên làm ra chúng tôi sẽ đón con gái và mẹ già ở quê lên để chăm sóc, phụng dưỡng. Tôi nghe anh nói vậy, cảm động vô cùng.
Anh cũng về quê để ra mắt gia đình tôi. Mẹ tôi thấy anh trẻ tuổi hơn lại nghĩ anh chưa trải sự đời, khó làm chỗ dựa cho tôi nên khuyên tôi suy nghĩ lại. Tuy nhiên yêu và thương anh quá nhiều, tôi chỉ biết nghe theo con tim mình.
Gần đây, anh có dự định lập nhà xưởng thiết kế, sản xuất thiết bị máy móc cho các nhà máy. Anh cùng 2 người bạn nữa định bắt tay làm ăn. Tuy nhiên điều khiến anh đau đầu là tiền vốn đang hạn hẹp. Anh vay mượn nhiều nơi nhưng không được là bao và cuối cùng anh đề nghị tôi giúp.
Bản thân tôi đi làm phải gửi tiền về nuôi con nên không dư giả nhiều. Cách đây 2 năm tôi cùng 2 chị gái gom tiền mua một mảnh đất ở quê, nay giá trị mảnh đất ấy cũng lên đến tiền tỷ.
Anh biết được chuyện đó liền đề nghị tôi cắm bìa đỏ vay cho anh 500 triệu đồng để làm ăn. Sau này, kinh doanh có lời anh hứa trả cả vốn lẫn lãi.
Tôi rất băn khoăn nên về hỏi ý kiến 2 chị. Chỉ nghe thế, các chị gái tôi đều gạt đi. Các chị tôi cho rằng giữa chúng tôi chưa có ràng buộc gì (kết hôn, đám cưới) không nên mạo hiểm cho vay.
Tôi đành phải nói khéo với anh là không thể thuyết phục được các chị. Tôi chỉ có cuốn sổ tiết kiệm 50 triệu có thể cho anh vay mượn.
Nghe vậy, anh nổi giận đùng đùng. Anh cho rằng, chị em nhà tôi quá tính toán. Trước sau gì cũng là người một nhà mà lại so đo thiệt hơn, đề phòng với anh.
Anh nói rằng, anh lao tâm khổ tứ như vậy cũng là vì tương lai 2 đứa sau này, thậm chí là của con gái tôi nhưng tôi quá ích kỷ chỉ biết giữ của phòng thân, không tin tưởng anh. Anh còn nói rằng, tôi cư xử như vậy là dập tắt ý chí của chồng tương lai, cản đường đi, sự nghiệp của anh.
Mấy nay anh thường xuyên đi nhậu. Mỗi lần nhậu say về, anh lại chỉ trích tôi, vẫn là điệp khúc yêu thương thật lòng nhưng tôi quá tính toán, ích kỷ. Anh còn dọa nói lời chia tay. Tôi đau khổ lắm. Tôi cũng muốn giúp người mình yêu nhưng lực bất tòng tâm vì số tiền quá lớn với khả năng.
Cuối cùng tôi đành chấp nhận khi anh đề nghị tạm xa nhau một thời gian. Điều này làm tôi buồn vô cùng. Đã trải qua một lần đổ vỡ, tôi muốn tìm lại hạnh phúc mà khó như vậy sao?
Có lối thoát nào cho cuộc tình đầy toan tính?
Anh gặp chị khi chị vừa trải qua nỗi đau mất chồng. Chị lạc lõng, thiếu thốn tình cảm lẫn quyết đoán trong công việc. Anh thì gia đình không hạnh phúc, tuy chưa ly hôn nhưng ly thân từ rất lâu rồi.
">Bị chia tay vì không cho bạn trai vay nửa tỷ đồng để làm ăn
- Đọc bài viết "Người không phải chạy ăn từng bữa mới chê việc văn phòng" cùng nhiều ý kiến của các bạn trẻ về chuyện làm nhân viên văn phòng, tôi cũng muốn chia sẻ đôi điều. Tôi là nam, năm nay 45 tuổi. Tôi sinh ra và lớn lên từ một vùng quê nghèo, sau đó lên thành phố lớn học tập và lập nghiệp. Tính đến nay, tôi đã làm công việc văn phòng được gần 25 năm.
Gia đình của tôi ở quê chỉ thuộc hàng bình dân. Thế nên, sau khi lên Sài Gòn học đại học, tôi tìm cách xin việc làm để bám trụ lại. Tôi bắt đầu từ công việc làm văn phòng để nuôi sống bản thân và gia đình. Từ vị trí nhân viên, sau nhiều năm nỗ lực, phấn đấu, tôi từng bước đi lên, làm chuyên viên, phó phòng, rồi trưởng phòng... Hiện nay, tôi giữ vị trí Giám đốc một chi nhánh ngân hàng tại TP HCM.
Thực ra, làm việc văn phòng, tôi chẳng giàu có gì, cuộc sống cũng chỉ gọi là tạm ổn. 10 năm làm lãnh đạo nhưng số dư trong tài khoản của tôi chỉ có vài trăm triệu, cộng với một mảnh đất trị giá đâu đó gần một tỷ đồng. Bản thân tôi cũng mua được một căn nhà tại TP HCM, có ôtô riêng.
>> U40 chán ngấy việc văn phòng
Số tài sản nêu trên, tôi có được là nhờ mua bán đất do khách hàng "ngộp". Tôi cũng chỉ mới trả dứt nợ năm 2022. Mặc dù thu nhập ổn định ở mức trên 40 triệu đồng mỗi tháng, nhưng tôi hầu không dư nhiều, do cũng phải chi tiêu nhiều trên thành phố, hàng tháng lại phải chu cấp cho ba mẹ hai bên ở quê nữa. Tính ra thì tôi cũng gọi là có một chút may mắn, còn lại tất cả đều là thành quả của sự kiên trì, cố gắng rất nhiều năm.
Tuy mức độ thành công hiện tại của tôi chưa cao, nhưng cũng ở tầm tương đối khi so với mặt bằng chung trong xã hội. Tuy làm văn phòng không cho tôi sự đột phá về thu nhập như những người đầu tư, kinh doanh khác, nhưng chí ít, nó cũng mang lại cho tôi và gia đình một cuộc sống ổn định và phát triển. Xét cho cùng, tôi làm việc, phấn đấu cũng chỉ vì ráng lo cho gia đình nhỏ và cha mẹ một cách tươm tất mà thôi.
Tóm lại, tôi tin, dù làm công việc văn phòng, thành quả vẫn luôn xứng đáng cho những ai có đủ kiên trì và nỗ lực tới cùng. Ngày nay, tôi thấy nhiều bạn trẻ chỉ ham những công việc nào mang lại mức thu nhập cao ngay lập tức. Chính suy nghĩ muốn giàu nhanh nên nhiều người chê bai công việc văn phòng là nhàm chán, thiếu sáng tạo và lương thấp. Tuy nhiên, thực tế số người làm giàu nhanh được là rất hiếm hoi. Bớt mơ mộng hão huyền và tập trung cho công việc văn phòng trước mắt, tôi tin sẽ là con đường đúng đắn.
* Bạn có thấy chán công việc văn phòng hiện tại?
Bài viết gửi về địa chỉ email: bandoc@vnexpress.net hoặc ấn vào box bên dưới.
">Có nhà, đất, xe hơi ở Sài Gòn sau 25 năm làm việc văn phòng
Nhận định, soi kèo Sukhothai vs Port FC, 18h00 ngày 20/1: Cửa dưới ‘ghi điểm’
- Tài xế taxi Irving Stern kể lại câu chuyện trên tạp chí Reader's Digest
Và như mọi khi, tôi tự hỏi về vị khách vừa lên xe. Liệu ông ấy là người hay nói, kín tiếng hay chỉ thích đọc báo trên xe? Một lúc sau, ông bắt đầu bắt chuyện. ‘Anh thích công việc này không?’ - ông hỏi tôi.
Đó là một câu hỏi cũ rích, nên tôi cũng trả lời theo cách cũ rích: ‘Cũng ổn’.
‘Nó giúp tôi kiếm sống và đôi khi được gặp những người thú vị. Nhưng nếu có một công việc có thể kiếm thêm được 100 USD/ tuần, tôi sẽ nghỉ việc này - giống như anh thôi’.
Câu trả lời của ông ấy khiến tôi tò mò: ‘Tôi sẽ không nghỉ việc kể cả công việc của tôi có bớt đi 100 USD mỗi tuần’.
Tôi chưa từng nghe thấy ai nói thế, nên tôi hỏi: ‘Ông làm nghề gì vậy?’
‘Tôi làm ở khoa Thần kinh của Bệnh viện New York’.
Tôi luôn luôn tò mò về mọi người. Tôi cố gắng học hỏi từ họ. Nhiều lần, trong những chuyến đi dài, tôi đã tạo được mối quan hệ với khách của mình và nhận được những lời khuyên rất tử tế, từ các kế toán, luật sư, kể cả thợ sửa ống nước.
Rõ ràng, người đàn ông này rất yêu công việc của mình. Lúc đó, tôi quyết định sẽ nhờ ông một việc khi chúng tôi không còn cách sân bay bao xa.
‘Tôi có thể nhờ anh giúp một việc được không?’ Ông ấy không trả lời.
‘Tôi có một cậu con trai 15 tuổi. Nó rất ngoan và cũng học tốt ở trường. Chúng tôi muốn thằng bé đi trại hè mùa hè này, nhưng thằng bé thì muốn đi xin việc. Nhưng không ai thuê một thằng bé 15 tuổi trừ khi bố nó quen ai đó có công ty. Tôi thì không quen ai’ - tôi dừng lại.
‘Liệu ông có thể cho thằng bé một công việc nào đó làm vào mùa hè không? Thằng bé không cần nhận lương’.
Vị khách vẫn không nói gì. Tôi bắt đầu cảm thấy mình ngốc nghếch khi đề cập đến chủ đề này. Cuối cùng, khi xe dừng lại, ông ấy nói: ‘Chà, các sinh viên y khoa đang có một dự án nghiên cứu mùa hè. Có thể cậu ấy sẽ phù hợp. Bảo thằng bé gửi cho tôi học bạ nhé’.
Nói xong, ông lục túi để tìm danh thiếp nhưng không tìm thấy. ‘Anh có giấy không’ - ông hỏi.
Tôi xé một mảnh giấy từ túi đồ ăn trưa màu nâu của mình. Ông viết nguệch ngoạc lên đó rồi trả tiền cho tôi. Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy ông ấy.
Buổi tối hôm ấy, ngồi quanh bàn ăn cùng gia đình, tôi rút mảnh giấy từ túi áo ra. ‘Robbie, đây là công việc mùa hè của con’ - tôi nói với con trai.
Thằng bé đọc to: ‘Fred Plum, Bệnh viện New York’.
‘Ông ấy là bác sĩ à?’ – vợ tôi hỏi.
‘Ông ấy là một quả táo à’ – đến lượt con gái tôi.
‘Bố có đùa không đấy?’ – con trai tôi thắc mắc.
Sau khi tôi cằn nhằn, la mắng và cuối cùng là đe doạ cắt trợ cấp của thằng bé, Robbie đã gửi bảng điểm của mình vào sáng hôm sau. Cái tên của vị khách là trò đùa của bọn trẻ mấy ngày sau đó. Dần dần, sự việc bị lãng quên.
2 tuần sau, khi vừa đi làm về, tôi thấy con trai cười rạng rỡ. Thằng bé đưa cho tôi một bức thư được in nổi gửi từ ông Fred.
Tựa đề bức thư đề: Fred Plum, tiến sĩ, trưởng khoa Thần kinh học, Bệnh viện New York. Con trai tôi được thư ký của ông gọi tới để phỏng vấn.
Robbie được nhận công việc. Sau khi làm việc 2 tuần như một tình nguyện viên, thằng bé được trả 40 USD/ tuần trong suốt mùa hè. Chiếc áo màu trắng của phòng thí nghiệm khiến thằng bé thấy mình quan trọng hơn khi theo Tiến sĩ Plum đi quanh bệnh viện, làm những việc vặt cho ông.
Mùa hè năm sau, Robbie lại làm việc trong bệnh viện, nhưng lần này, thằng bé được giao nhiều nhiệm vụ hơn. Khi Robbie tốt nghiệp trung học, Tiến sĩ Plum đã rất tử tế viết thư giới thiệu để thằng bé đăng ký vào đại học. Cuối cùng, thằng bé được nhận vào ĐH Brown.
Mùa hè tiếp theo, thằng bé lại làm việc ở bệnh viện, rồi dần dần dành tình yêu cho nghề y. Sau khi tốt nghiệp đại học, Robbie nộp hồ sơ vào trường y. Tiến sĩ Plum lại viết thư giới thiệu chứng thực khả năng và tính cách của thằng bé.
Robbie được nhận vào Trường Y New York. Sau khi có bằng y khoa, thằng bé làm nội trú 4 năm ở Khoa Sản.
Ông Irving Stern (trái) và con trai Robert Stern - bây giờ đã là bác sĩ Bây giờ con trai tôi đã trở thành bác sĩ Robert Stern. Một số người có thể gọi đó là định mệnh. Nhưng nó cho bạn thấy rằng những cơ hội lớn có thể đến từ những cuộc gặp gỡ thông thường, thậm chí bình thường như một chuyến taxi.
Tiến sĩ Plum và Robbie sau đó vẫn giữ liên lạc với nhau cho đến khi ông Plum mất vào năm 2010. Cháu trai tôi bây giờ cũng là một bác sĩ tim mạch, còn 2 cháu gái tôi - một đứa là bác sĩ nha khoa, một đứa là luật sư.
‘Những điều tốt đẹp ấy có thể đều là nhờ bác sĩ Fred Plum - người mà tôi sẽ không bao giờ quên’ - ông Irving Stern nói.
Ông bố truyền cảm hứng cho cậu bé xa lạ, 14 năm sau nhận được kết quả bất ngờ
'Chú đã xin cháu một bản photo bài diễn văn cùng với chữ ký của cháu. Khi cháu hỏi lý do, chú đã nói rằng, chú nghĩ một ngày nào đó cháu sẽ trở thành một ai đó đặc biệt'.
">Hỏi vị khách đi xe 1 câu, tài xế taxi thay đổi cả cuộc đời con trai mình
- Năm nay tôi 28 tuổi, làm giáo viên mầm non. Thu nhập không cao nhưng cũng dư dả chi tiêu, nếu tính toán cũng để được một khoản tiết kiệm.
Tôi và chồng quen nhau 3 năm, hiểu hết gia cảnh, tính cách bố mẹ 2 bên mới quyết định làm đám cưới.
Trước khi cưới, mối quan hệ của tôi và mẹ chồng vẫn tốt đẹp. Thi thoảng bà cần đi đâu, tôi nhiệt tình qua đưa đón.
Ảnh: Quốc Khánh Bởi thế, tôi khá tự tin khi bước chân vào cuộc sống gia đình, còn chấp nhận ở chung với nhà chồng. Mặc dù, tôi cũng có một căn nhà 2 tầng khang trang, bố mẹ mua cho.
Gia đình tôi buôn bán hàng thực phẩm, kinh tế cũng khá giả. Ngày cưới, ngoài 5 cây vàng, bố mẹ tặng tôi một sổ tiết kiệm 500 triệu đồng làm vốn. Ai tham dự đám cưới cũng nức nở khen nhà tôi hào phóng. Mẹ chồng tặng tôi duy nhất 1 chỉ vàng.
Sau đám cưới ấm cúng ở khách sạn 4 sao, tôi hạnh phúc về nhà chồng, chính thức bước sang trang mới của cuộc đời.
Mẹ chồng ân cần, tự tay nấu cho tôi bát cháo yến tẩm bổ vì tôi bận việc đám cưới, không ăn uống được, về đến nhà là lả người đi.
Bà còn chu đáo dặn chồng tôi đưa vợ đi gội đầu, mát xa ngoài quán. Mọi việc dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng mời mọi người ăn sau đám cưới, bà giao cho con gái út làm.
Buổi đêm, khi mọi người đã về hết, cỗ bàn, tiệc tùng đã xong xuôi, vợ chồng tôi định đi ngủ, mẹ chồng bất ngờ gõ cửa, bảo gặp tôi có việc quan trọng.
Mẹ chồng nhỏ to, bảo con dâu đưa vàng cưới cho bà giữ, cần bà sẽ đưa lại hoặc bà đầu tư vào đất đai, bao nhiêu vợ chồng tôi hưởng hết. Lâu nay, gia đình bà đều có truyền thống như thế.
Từ trước đến nay, các bạn hay tâm sự chuyện mẹ chồng đòi giữ vàng cưới, tôi chẳng mảy may quan tâm.
Tôi nghĩ, mẹ chồng tôi là người tiến bộ, cán bộ hưu trí, sống rất hiểu chuyện, không bao giờ đòi hỏi điều đó. Không ngờ, tôi phải méo mặt khi rơi vào tình huống này.
Tôi không đồng ý với quan điểm của mẹ chồng, nhẹ nhàng cho bà biết suy nghĩ của mình.
“Vàng là tài sản cá nhân, bố mẹ con tặng cho con. Con cũng là người trưởng thành, có nghề nghiệp đàng hoàng, có năng lực nên con tự quản lý được. Chuyện đầu tư đất đai, con thấy hợp lý sẽ chủ động mua. Con xin phép từ chối đề nghị này”, tôi nói.
Từ đầu đến cuối, tôi không có câu nào hỗn hào hay có thái độ căng thẳng với bà. Vậy mà, tôi vừa dứt lời, mẹ chồng ngúng nguẩy bỏ ra ngoài, bảo tôi hỗn hào, chắc lép.
Tôi thà cứng rắn từ đầu, sau này đỡ phiền phức. Theo mọi người, tôi làm vậy có gì sai không?
Đến giờ, tôi và mẹ chồng vẫn căng thẳng vì chuyện này. Nhiều lúc, bà cư xử hằn học, đay nghiến con dâu, tôi đau lòng đến trào nước mắt, muốn xách vali quay về với bố mẹ.
Chồng tôi thay vì đứng ra hòa giải cho 2 mẹ con lại giữ thái độ dửng dưng, mặc kệ tôi tự giải quyết. Anh nói, không bao giờ can thiệp vào mâu thuẫn của mẹ và vợ.
Xin hãy cho tôi lời khuyên!
Ngoại tình 5 năm, chồng đòi đền bù tuổi xuân trước khi ly hôn
Mặc dù hai vợ chồng ly thân vì chồng ngoại tình nhưng khi tôi đơn phương ly hôn, anh một mực đòi vợ phải "đền bù tuổi xuân" cho mình.
">Đêm tân hôn, mẹ chồng gay gắt đòi giữ vàng cưới
- Thông tin được ông Nguyễn Văn Liêu, Phó chủ tịch UBND TP Trà Vinh, cho biết ngày 19/11 khi đề cập việc thành phố mở rộng không gian phát triển, song cũng đặt vấn đề bảo tồn cây xanh lên hàng đầu.
Theo ông Liêu, TP Trà Vinh được quy hoạch với quy mô dân số năm 2030 là 200.000 người. Trong tương lai 5 xã của hai huyện là Càng Long và Châu Thành sẽ nhập vào thành phố. Hệ thống hạ tầng kinh tế xã hội như: giao thông, đô thị, thương mại, dịch vụ, y tế, giáo dục... được quy hoạch đầu tư xây dựng mới. Trung tâm hành chính của thành phố cũng được dời ra khu vực đô thị mở rộng này.
"Việc làm này nhằm tạo không gian phát triển mới đáp ứng nhu cầu của người dân; đồng nghĩa với việc bảo vệ, giữ gìn, bảo tồn hệ thống cây xanh hiện hữu, nhất là khu 'rừng' cổ thụ", ông Liêu nói và cho biết quan điểm chung là tại khu vực thành phố sắp mở rộng thì vấn đề môi trường, sinh thái vẫn phải chú trọng hàng đầu.